Đinh Phù gào khóc thê lương: “Tôi biết rồi, các người nhất định là do Tô Ngưng Mi phái tới. Tôi không cướp cái gì của chị ấy cả, tại sao chị ấy không tha cho tôi? Tôi không cần danh, cũng không cần phận, tôi chỉ muốn ở bên Bằng Trình mà thôi, chị ta đã không thích anh ấy, tại sao lại không để chúng tôi được ở bên nhau?”
Lời này của Đinh Phù càng khiến sự oán hận đối với Nhạc phu nhân trong lòng Nhạc Bằng Trình lên tới đỉnh điểm.
“Chúng mày về nói lại với Tô Ngưng Mi, tất cả những gì hôm nay bà ta làm với tao và Tiểu Phù, tao sẽ đòi lại gấp trăm ngàn lần, bảo bà ta cứ chờ đấy!”
Yến Thanh Ti nhấc chân giẫm lên mặt ông ta, dùng sức nghiến thật mạnh.
Cái thằng già cặn bã này còn ngu hơn cả heo, bị một con phò chơi bao nhiêu năm thế cũng đáng đời.
Đinh Phù khóc lóc thảm thiết: “Tô Ngưng Mi, tại sao? Tại sao chị ta lại làm những chuyện độc ác như thế này?”
“Tôi đã bị chị ta hại đến mức không thể làm mẹ, không thể có đứa con của chính mình, lẽ nào còn chưa đủ hay sao? Chị ta làm thế này không sợ báo ứng hay sao?”
Nhạc phu nhân thì thầm trong miệng: “Báo ứng… báo ứng..”
Đinh Phù thế mà còn dám nói ra hai chữ “báo ứng” cơ đấy?
Năm đó bà hạ quyết tâm không thể để cho bọn họ có con, còn không phải là vì lúc đang mang thai Nhạc Thính Phong bị Đinh Phù hãm hại suýt chút nữa thì sảy thai à?
Nhạc phu nhân chưa từng thấy kẻ nào dơ bẩn hơn bọn họ, cái loại ích kỷ đến tận xương như bọn họ đã không còn là con người nữa rồi.
Bọn họ cho rằng bọn họ làm cái gì cũng đúng, bởi vì bọn họ yêu nhau thật long. Bọn họ vì cái gọi là tình yêu chân chính đó mà có thể không chút kiêng tổn thương đên người khác sao? Chỉ vì những người khác là vật cản, là trở ngại để bọn họ đến với nhau sao?
Nói cho cùng thì, nếu như bọn họ chịu vứt bỏ vinh hoa phú quý, thì có ai thèm cản trở họ?
Nếu như Nhạc Bằng Trình yêu Đinh Phù đến như thế thì sau khi kết hôn với bà cũng đừng có chạm vào người bà. Nếu như trong cái đêm tân hôn ấy, ông ta nói ông ta đã có người yêu, ông ta không thể chung sống với bà được, có lẽ Nhạc phu nhân còn kính trọng ông ta phần nào.
Vài tháng đầu sau kết hôn, Nhạc Bằng Trình giả vờ giống lắm... Rất giống một người chồng mẫu mực.
Nếu như không phải bà mang thai rồi phát hiện ra bọn họ có chân chó với nhau thì có khi bà đã bị lừa cả đời mà không biết. Càng nghĩ lại thì càng đau lòng, Nhạc phu nhân hận, bà căm hận hai kẻ đê tiện này, hận bọn họ sao không chết đi, chết cho sạch sẽ, đừng có làm ô nhiễm thế giới của bà nữa.
Nhạc phu nhân càng dùng sức thật mạnh nện xuống, tiếng gào khóc thảm thiết của Đinh Phù càng lúc càng trở nên yếu ớt.
Yến Thanh Ti phát hiện ra tinh thần của Nhạc phu nhân có gì đó không đúng. Hơn nữa, Đinh Phù cũng không thể đánh tiếp được nữa, cô vội kéo bà lại.
Yến Thanh Ti kéo Nhạc phu nhân ra một chỗ xa xa, ôm lấy bà, thì thầm bên tai bà: “Bác ơi… bình tĩnh lại nào, đây là một trò chơi, trò chơi thôi, bác hiểu không? Đừng vì hai kẻ đê tiện này mà tức giận, không đáng đâu. Sau này có con rồi, bác muốn chơi lúc nào, thì chơi lúc ấy.”
Nhạc phu nhân từ từ bình tĩnh lại, “Bác không sao, bác chỉ không khống chế tốt bản thân thôi, bị hai kẻ khốn khiếp đó làm cho tức giận.”
Yến Thanh Ti ôm bà: “Bác nghỉ ngơi trước đã, để con chơi trò chọn đáp án với bọn họ, bác đứng bên cạnh quan sát nhé, con muốn xem xem cái tình yêu đích thực của hai người đó… đến đâu nào?”
Yến Thanh Ti vào trong xe lấy một cái máy biến giọng ra.
Cô đi đến trước mặt Nhạc Bằng Trình và Đinh Phù, nói: “Hai người nói hai người yêu nhau chân chính đúng không? Vậy tốt thôi, tôi sẽ cho các người chơi một trò chơi, tôi muốn xem xem, cái gọi là tình yêu chân chính đó của hai người rốt cuộc là chân chính hay chân phụ?”
Giọng Yến Thanh Ti qua máy biến âm trở nên ồm ồm giống giọng của đàn ông.
Nhạc Bằng Trình run rẩy: “Mày muốn làm gì?”
Yến Thanh Ti cười lên lạnh lẽo: “Giờ, trong hai người, chỉ một đứa có thể sống, tao cho chúng mày năm phút cân nhắc, ai sống, ai chết?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...