Nếu là hồi trước, Yến Thanh Ti nhất định sẽ trừng Nhạc Thính Phong một cái, nhưng hôm nay cô lại cười, nói: "Đúng thế đấy bác, mắt nhìn người của bác thật tốt, không phải ai cũng nhìn ra ưu điểm của con đâu như bác đâu, bọn họ toàn chỉ biết nhìn phiến diện thôi."
Yến Thanh Ti rất cảm kích Nhạc phu nhân, bà đã cho cô sự tôn trọng của một người bình thường, cho dù là lúc ban đầu Nhạc phu nhân nhìn thấy cô, bà cũng không hề cư xử giống như những người khác.
Nhạc phu nhân ngẩng đầu nhìn về phía Yến Thanh Ti, ánh mắt buồn bã, bất lực. Sau khi vừa trải qua trận cuồng phong, trong lòng bà vẫn có chút bất an, bà giống như một đứa trẻ nhìn về cô, hỏi: "Có thật không?"
Yến Thanh Ti gật đầu: "Thật ạ, bác là người mẹ tốt nhất con từng thấy."
Nhạc Thính Phong nghe hai người nói chuyện, tâm tình nặng trĩu, anh cứ cho rằng bản thân đã đủ mạnh mẽ để có thể bảo vệ bọn họ. Nhưng chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến anh phát hiện ra, thật ra anh vẫn còn chưa đủ, khoảng cách vẫn còn rất xa.
Nhạc Thính Phong cười, nói: "Đấy, mẹ xem đi, Thanh Ti đã nói như vậy rồi, mẹ còn không nhanh giúp con trai lấy người ta về. Gọi bác gái nào dễ nghe bằng mẹ, mẹ thấy có đúng không? Sức quyến rũ của con trai mẹ không đủ, đành trông cậy cả vào mẹ đấy."
Nhạc phu nhân cuối cùng cũng nở một nụ cười yếu ớt.
Yến Thanh Ti dùng thẻ mở cửa phòng, Nhạc Thính Phong cõng Nhạc phu nhân đi vào, nhẹ nhàng đặt bà lên giường rồi kéo chăn đắp cho bà.
Yến Thanh Ti vừa mới đứng lên định rót cho Nhạc phu nhân li nước, bà đã hoảng hốt kéo tay cô lại: "Thanh Ti, con đừng đi... "
Yến Thanh Ti nhìn khuôn mặt đáng thương của Nhạc phu nhân đành cười nói: "Bác yên tâm, con không đi đâu cả."
Nếu không phải Yến Thanh Ti chạy đến đúng lúc, Nhạc phu nhân chỉ sợ không xong. Sự xuất hiện của cô đã tiếp thêm sức mạnh cho Nhạc phu nhân, để bà có tiếp tục chống đỡ, mặc dù tình hình vẫn không khả quan lên mấy nhưng nếu không có cô, chỉ sợ tình huống của bà càng xấu hơn.
Những lần mà Yến Thanh Ti ra tay giúp bà thì đều là những lần mà bà cảm thấy bất lực nhất, chỉ có một thân một mình. Lần đầu tiên là sự cảm kích, lần thứ hai là sự tin tưởng và lần thứ ba chính là ỷ lại. Cho nên, bây giờ Nhạc phu nhân ỷ lại vào Yến Thanh Ti như một thói quen, như một bản năng, thậm chí còn vượt qua cả Nhạc Thính Phong.
Nhạc Thính Phong khổ sở không nói nên lời, người khác không ai có thể hiểu được tình cảm giữa hai mẹ con anh là như thế nào, nhưng trông thấy bà như vậy người đau lòng nhất vẫn là anh.
Nhưng anh vẫn phải làm bộ mặt vui vẻ, ôm lấy bả vai bà, nói: "Mẹ đừng sợ, mẹ nhìn xem sức chiến đấu của Thanh Ti mạnh như vậy, có cô ấy bên cạnh thì chẳng ai có thể làm mẹ bị thương hết?"
Yến Thanh Ti gật đầu: "Bác, con sẽ bảo vệ bác thật tốt. Nói cho bác biết, riêng nói về chuyện đánh nhau, con mà đã ra mặt thì đối phương có mạnh đến đâu cũng phải quỳ gối chịu thua thôi. Giống như đánh bài với con ý, con muốn thắng bao nhiêu ván thì sẽ thắng ngần ấy ván. Bác trước ngủ một giấc, hồi phục tinh thần rồi con đưa bác đi xả giận."
Yến Thanh Ti cởi giày với áo khoác, vén chăn nằm xuống bên cạnh Nhạc phu nhân: "Mới sáng sớm con đã phải dậy đi quay phim, mệt chết đi được, cho con ngủ cùng với bác nhé."
Thân nhiệt trên người Yến Thanh Ti hơi lạnh nhưng Nhạc phu nhân lại cảm thấy rất yên tâm, bà gật đầu rồi nhắm mắt lại.
Trải qua chuyện vừa rồi, Nhạc phu nhân quả thật đã kiệt sức, bà dựa vào Yến Thanh Ti không bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.
Yến Thanh Ti không dám cử động, Nhạc Thính Phong ra dấu tay cho cô, anh phải đi ra ngoài một chút.
Nhạc Thính Phong vừa ra khỏi phòng liền lấy điện thoại ra gọi.
"Thông báo cho tất cả các khách sạn cao cấp của Hải Thành, ai dám để cho Nhạc Bằng Trình cùng Đinh Phù ở lại tức là chống lại tôi… Đúng, không sai, tôi không muốn thấy họ đặt chân yên ổn ở bất cứ đâu trên cái đất nước này.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...