Trời hôm nay có hơi âm u, nhiệt độ sáng sớm có thấp hơn hôm qua, mấy chiếc xe phun nước đều đang hoạt động, đạo diễn hô bắt đầu, sau khi Yến Thanh Ti và Tống Thanh Ngạn đối thoại xong, đứng ở hai bên sườn xe.
Đây là cảnh nam nữ chính tuyệt vọng và đấu tranh nhất trong các cảnh của Lãnh Hương, Yến Thanh Ti còn phải tát Tống Thanh Ngạn một cái.
Cô không ngờ, lúc quay thật, Tống Thanh Ngạn vì muốn cảnh quay có được cảm giác chân thực nhất mà để Yến Thanh Ti đánh mình thật, hơn nữa còn phải đánh thật mạnh, có một máy quay quay không rõ nên phải quay lại một lần.
Yến Thanh Ti thấy chấn động, đây là lần đầu tiên cô thật sự nhìn nhận về người nam diễn viên này, cho dù anh đã quay cùng cô bao ngày qua.
Yến Thanh Ti vẫn luôn nghĩ Tống Thanh Ngạn là một diễn viên không bao giờ để ý tới mọi chuyện xung quanh, luôn kiêu căng ngạo mạn và coi thường tất cả mọi người xung quanh.
Nhưng qua chuyện hôm nay, khiến Yến Thanh Ti hiểu ra được, chúng ta chỉ thấy ánh hào quang hiện tại của người khác mà bỏ quên đi bao sự vất vả và gian khổ ẩn sau ánh hào quang đó, với sự nghiêm túc trong diễn xuất của Tống Thanh Ngạn, những thành tựu mà giờ anh ta đạt được là hoàn toàn xứng đáng.
Cảnh quay kết thúc, hai người đều diễn rất nhập tâm, mưa dầm rả rích, nỗi tuyệt vọng xé lòng, áp lực không có nơi nào để phát tiết đều được hai người thể hiện một cách rất nhuần nhuyễn, tinh tế và sâu sắc.
Tiểu Từ và Quý Miên Miên vội lấy khăn và áo choàng chạy tới.
Yến Thanh Ti thấy mặt Tống Thanh Ngạn sưng đỏ lên, cô cúi gập nửa người xuống, "Thật xin lỗi."
Tống Thanh Ngạn sờ sờ mặt, cười nói: "Đây là do tôi tự yêu cầu thôi, không liên quan gì tới cô cả, nhưng phải nói thật, sức cô cũng không nhỏ tí nào đâu."
Quý Miên Miên bĩu môi, nữ thần của tôi đã nhẹ tay lắm rồi đấy nhé? Nếu tôi mà tát một cái thôi thì cũng đủ khiến anh vỡ sọ luôn đấy.
Yến Thanh Ti quay xong đã là hơn 8 giờ sáng, cô lo lắng cho Nhạc phu nhân nên liền thu dọn đồ, vội vàng trở về.
.........
Nhạc phu nhân tỉnh dậy không thấy Yến Thanh Ti đâu thì biết chắc cô lại đi quay phim rồi, bà nhìn đồng hồ, giờ chắc Tô Tiểu Tục cũng bảo người đưa bữa sáng tới rồi, thế nên bà liền xuống lầu lấy bữa sáng, chuẩn bị mang qua cho Yến Thanh Ti.
Vừa xuống lầu, tới bàn lễ tân lấy hộp cơm, đang chuẩn bị đi, bỗng phía trước có một bóng đen bay tới, ôm chặt lấy Nhạc phu nhân.
"Dì Mi, thấy dì con vui quá....."
Nhạc phu nhân cau mày, nhìn cô cái trẻ trước mặt: "Ai là dì cô, đừng có nhận bừa, tránh ra, đừng có chắn đường tôi."
Mặt mũi cô gái kia rất xinh đẹp, làn da màu lúa mạch khỏe khoắn, vóc dáng yểu điệu, gợi cảm, nụ cười rực rỡ, dáng vẻ rất phóng khoáng.
"Sorry dì Mi, dì không quen con, nhưng con biết dì, cũng tại con, con còn chưa giới thiệu nữa, con là Đinh Mộc Liên, daddy của con là Nhạc Bằng Trình, Đinh Phù là mami con, con thường thấy hai người họ nhắc tới dì."
Sắc mặt Nhạc phu nhân tức khắc trầm xuống, câu nói của Đinh Mộc Liên như một tiếng nổ mạnh bên tai bà, cái tên mà bà ghét nhất, kinh tởm nhất vừa xuất hiện bên tai bà, khiến bà cảm thấy thật buồn nôn.
Nhạc phu nhân gầm lên một tiếng: "Cô cút đi!"
Đinh Mộc Liên liền tỏ ra tủi thân: "Dì Mi, sao dì lại vậy chứ, con nhiệt tình tới chào hỏi dì như vậy, sao dì lại nỡ bảo con cút đi vậy? Thân là người lớn, chẳng phải dì nên yêu quý người nhỏ tuổi hơn một chút sao?"
Nhạc phu nhân cầm luôn lọ hoa có cắm một bông hồng ngay trước bàn lễ tân ném thẳng vào Đinh Mộc Liên: "Tôi bảo cô cút đi........"
Đinh Mộc Liên tránh ra, đầy bụng oan ức, nhún vai nói: "Dì Mi, dì sao vậy, được rồi, kể cả dì có không thích con, nhưng daddy với mami con cố tình tới gặp dì, dì cũng không thể không gặp được?”
Đinh Mộc Liên vẫy tay hai người phía sau lưng Nhạc phu nhân: "Daddy, mami, dì Mi ở đây này, chẳng phải hai người đang tìm dì ấy sao?"
-------------
Yến thổ hào: Mẹ, mẹ cố gắng chống đỡ một chút, con với linh vật nhà mình tới ngay đây!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...