Vẻ mặt của Du Hí ngay lập tức ỉu xìu như hoa héo, anh ta đến đây để tán gái, kết quả lại có một bà già xuất hiện, thế là sao chứ? Anh ta đến đây đâu phải để tìm mẹ.
Du Hí không biết thân phận của Nhạc phu nhân, cũng không nghe thấy Yến Thanh Ti gọi Nhạc phu nhân là bác, anh ta vẫn còn đang đoán đây chắc là mẹ của Yến Thanh Ti. Biết thế thì hỏi Diệp Thiều Quang trước cho rồi.
Du Hí là một tên playboy chính hiệu, từ trước đến giờ anh ta chưa bao giờ thất bại trong chuyện tán gái, ngày ngày cặp hết cô này tới cô kia. Dạo gần đây, anh ta cũng không gặp được đứa con gái nào xinh đẹp vừa mắt, thấy Yến Thanh Ti lớn lên cũng xinh đẹp, lại cá tính, liền muốn tán tỉnh cô hơn nữa anh ta có một cảm giác quen thuộc đến kì lạ với Yến Thanh Ti, cho nên càng muốn tán bằng được cô.
Dù sao thì đàn bà mà, chỉ dùng để ngủ thôi chứ để làm gì?
Du Hí nhanh chóng đáp lời: “Vâng ạ, tôi…. cháu đến để mời cô Yến đi ăn đêm ạ, đã làm việc cả ngày rồi chắc chắn cô ấy rất mệt mỏi.”
Nhạc phu nhân kéo tay Yến Thanh Ti, gật đầu khen anh ta: “Anh chàng này cũng không tồi nhỉ, biết chu đáo lại biết quan tâm nữa.”
Yến Thanh Ti cố nhịn cười, nói: “Đã thế thì…, vậy…chúng ta cùng đi ăn khuya thôi.”
Cô đoán chắc là Nhạc phu nhân đang định cho tên playboy này một bài học, cho nên mới cố ý làm ra vẻ như thế, tiểu lão thái thái muốn chơi vậy thì cô chơi cùng bà thôi.
Trong lòng Du Hí nghĩ, thôi được, mang theo một bà già cũng không sao, nếu không thì khó mà thu phục được Yến Thanh Ti.
Bữa ăn này, có lần thứ nhất thì đương nhiên sẽ có lần thứ hai.
Xong bữa thứ hai thì mới có thể lôi được cô ta lên giường chứ…..
Du Hí gật đầu: “Có thể mời được hai vị mỹ nữ xinh đẹp như hoa này cùng đi ăn là vinh hạnh của tôi, nào, mời hai người lên xe.”
Anh ta nhìn nhìn bó hoa hồng trong tay, rồi lại nhìn về phía Yến Thanh Ti: “Vậy, bó hoa này….”
Du Hí còn chưa nói hết câu, Nhạc phu nhân đã tươi cười nói: “Ôi, bó hoa này đẹp thật đấy, cậu chàng này có tâm quá, biết hôm nay tôi tới nên đặc biệt mua hoa đến tặng tôi à? Thật đúng là, cậu khách khí quá rồi, dạo này mấy cậu thanh niên có lòng như cậu hiếm lắm đấy, tôi đã từng này tuổi đâu cần hoa hoét gì nữa đâu, nhưng mà vẫn phải cám ơn cậu một câu, cậu tên là gì vậy?”
Mặt Du Hí đần ra, nhìn chăm chằm vào bó hoa bị Nhạc phu nhân cầm đi mất, trong lòng anh ta bấy giờ là một đống hỗn loạn.
Du Hí há miệng đớp đớp mấy cái mới nói được: “Chào cô, cháu ho Du, tên là Du Hí.”
Nhạc phu nhân ngẩn ra rồi ngay lập tức lại cười nói: “Ôi…cái tên này…cái tên này đúng là rất thú vị, Du Hí …du hí nhân gian, tên hay, không tồi, không tồi, như thể đang đùa giỡn ấy nhỉ.”
*Du Hí = dạo chơi = trò chơi (game).
Du Hí…anh ta đột nhiên cảm thấy không biết nên nói cái gì? Bác gái này rốt cuộc là đang khen mình đúng không? Đúng là đang khen mình đấy à?
Mà quan trọng là trông bà ấy hiền hoà thân thiện thế kia, ăn nói cũng hoà nhã, đây là vô ý hay cố ý nhỉ?
Yến Thanh Ti không nhịn nổi cười, tiểu lão thái thái nhà mình đúng là ‘xấu xa’ một cách rất tự nhiên nha, vô hình trung sức chiến đấu đã tăng vèo vèo.
Yến Thanh Ti bảo tiểu Từ mang hành lí của Nhạc phu nhân về khách sạn để vào phòng cô.
Cô cùng Quý Miên Miên và Nhạc phu nhân lên xe của Du Hí.
Trên cả đường đi Nhạc phu nhân đều khen Du Hí không dứt mồm, khen từ đầu đến chân, khen đến mức mà Du Hí cảm thấy mình như đang bay trên mây ấy, khiến anh chàng thầm nghĩ: hoá ra ông đây lại là người tốt thế cơ à? Thật không ngờ được đấy.
Lần đầu tiên trong đời được người ta khen như thế, cảm giác thật kì diệu.
Bay bổng xong rồi, Du Hí lại có hơi buồn bực, ‘mẹ’ của Yến Thanh Ti thích mình như thế, nhỡ đâu lúc ăn được cô ta rồi thì làm sao để đá cô ta đi đây?
Cái này cũng là một vấn đề lớn đấy, làm sao để giải quyết ổn thoả bây giờ? Du Hí âm thầm thở dài, xem ra, ưu tú quá cũng không tốt lắm nhỉ.
Lần đầu tiên Du Hí cảm thấy sinh ra quá ưu tú cũng là một sự sai lầm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...