Tâm trạng vốn đang nặng nề của Yến Thanh Ti bỗng bị một câu nói này của Nhạc Thính Phong chọc cười, mọi tâm trạng buồn bực của cô tiêu tan không ít.
Có anh ở bên, hình như mọi thứ thật sự cũng không quá nan giải.
Nhạc Thính Phong ôm Yến Thanh Ti nói: "Mẹ xem, con gái mẹ thật ra vẫn là một cô gái rất lương thiện, cô ấy vẫn là một cô gái tốt, tất nhiên, trong lòng con bất kể cô ấy có thể nào cũng đều là tốt nhất! Cô ấy tốt bụng cũng được, ác độc cũng được, con thích mọi mặt của cô ấy, con muốn trong lòng mẹ cũng vậy, con gái mẹ là người tốt nhất."
"Yến Tùng Nam đã chết, ông ta đáng chết, một kẻ như ông ta không đáng được sống, ông ta cũng không đáng để người khác đồng tình, cảm thông, mẹ, chuyện của Thanh Ti chính là chuyện của con, có con ở đây, con sẽ không để cô ấy một mình gánh vác những điều mà đáng ra cô ấy không cần phải gánh gác, mẹ có thể yên tâm giao cô ấy cho con."
Yến Thanh Ti càng nghe càng thấy lạ, sao chữ "Mẹ" này Nhạc Thính Phong nói xuôi miệng quá vậy?
Nhạc Thính Phong ngoảnh lại, nghiêm túc nhìn Yến Thanh Ti, anh nói: "Yến Tùng Nam đã chết rồi, em có buồn cũng là chuyện rất thường tình, vì thật ra trong lòng em rất mềm yếu, em luôn ngụy trang mình là một kẻ rất xấu xa, nhưng bao nhiêu năm qua đi, nếm trải bao nhiêu đau khổ, em vẫn không hề bị hiện thực lạnh lùng tàn khốc này đánh bại, em như vậy là rất tốt, thật sự rất tốt."
Bất kể Yến Tùng Nam có xấu xa đến chừng nào, nhưng giữa ông ta và Yến Thanh Ti vẫn có cái gọi là huyết thống cha con, điều này bất luận có thế nào cũng không thể thay đổi được.
Tiếng mưa rơi tí tách bên tai, xung quanh đều là mộ, lòng Yến Thanh Ti bỗng thấy yên tĩnh trở lại.
Trước đây bất kể là vào lúc nào, bất kể ngày tháng có khó khăn ra sao, cũng chưa từng có ai ở bên cạnh an ủi cô cả, cô vẫn luôn đơn độc một mình, bị thương cũng không ai quan tâm tới sống chết của cô, cô đã quen với con mắt căm thù của tất cả nhưng người khác, đã quen với việc chống lại thế giới này bằng chút sức lực mỏng manh của mình.
Nhưng Nhạc Thính Phong vẫn cứ lao tới nhúng tay vào, anh khiến Yến Thanh Ti từ bài xích, tới bất lực, cho tới giờ hình như cảm giác đó cũng không quá tồi tệ nữa.
Có người ở bên cạnh, bạn không cần phải ngẩng đầu cũng sẽ biết, anh ấy đang ở bên bảo vệ bạn, nghĩ mà xem, thật ra đó cũng là một chuyện rất ấm áp.
Như hiện tại, trời đổ mưa, nước mưa rơi xuống mặt, lạnh thấu xương, nhưng có Nhạc Thính Phong ở đây, nắm lấy tay cô, cô có thể cảm thấy một luồng ấm áp đang xộc vào cơ thể mình.
Yến Thanh Ti động động khóe môi, nói: "Có lẽ, tôi buồn cũng không phải vì ông ta là cha tôi, mà vì ông ta chết rồi, mối thù của mẹ sẽ không thể trả được nữa........"
Nhạc Thính Phong cười, anh véo lên mũi cô: "Cô gái ngốc, chuyện này không có gì phải ngại cả, em cũng chẳng có lỗi với ai hết, em thấy buồn là việc rất bình thường, quan hệ máu mủ giữa người và người không bao giờ có thể thay đổi được cả......"
Nhạc Thính Phong vươn tay ra ôm Yến Thanh Ti vào lòng: "Anh cảm thấy ông ta chết rồi cũng tốt, đây cũng coi như một sự giải thoát cho em..."
"Nhưng mẹ tôi......"
Nhạc Thính Phong ngắt lời cô: "Chậc..... anh cũng gọi mẹ rồi, chuyện của mẹ vợ, anh sẽ tự mình giải quyết, em không phải quan tâm nữa......."
Ý của Nhạc Thính Phong chính là chuyện của mẹ vợ chính là chuyện của anh, không cần em phải nhọc lòng, anh sẽ giải quyết, nhưng như vậy Yến Thanh Ti lại cứ như là người ngoài vậy, cô thật không biết nên khóc hay nên cười nữa: "Sao anh lại như thế nhỉ?"
Nhạc Thính Phong nhếch mày: "Anh làm sao?"
"Cái gì mà mẹ vợ, ai đồng ý vậy, ai cho anh gọi thuận miệng thế hả."
Nhạc Thính Phong sầm mặt xuống, nói: "Sao nào, em còn muốn ăn quỵt đúng không? Mẹ vợ đã đồng ý với anh rồi, kể cả em có ý kiến ý cò gì thì cũng có tác dụng gì đâu?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...