Sắc mặt Hạ Lan phu nhân càng khó coi hơn, ban nãy bà ta muốn kéo Yến Như Kha ra để dời sự chú ý, còn có thể bóp méo Yến Thanh Ti và Yến Như Kha, không ngờ lại tự lấy đá đập vào chân mình.
Yến Như Kha, người phụ nữ này liệu có dễ bảo đến vậy không?
Khóe môi Yến Thanh Ti giương lên: "Hạ Lan phu nhân nói cũng không sai, tôi quả thật chẳng phải hạng người tốt đẹp gì, sở trường giỏi nhất của tôi chính là quyến rũ người đàn ông của người khác, riêng điểm này thì bà không cần phải nghi ngờ, có điều, mệnh của tôi cũng không tốt như Hạ Lan phu nhân, có thể gạt được cả vợ chưa cưới của người ta ra để gả vào nhà Hạ Lan, sinh được một đôi trai gái, ngồi vững trên chiếc ghế Hạ Lan phu nhân, chậc chậc, đúng là người kẻ đại thắng mà.”
Khóe miệng Hạ Lan phu nhân hơi nhếch lên, bà mạnh hơn những kẻ khác, kẻ chiến thắng có là gì, bà ta còn muốn để con trai con gái của mình cũng trở thành người chiến thắng nữa.
Hạ Lan phu nhân xem thường Yến Thanh Ti từ tận tâm khảm, cản đường con gái bà ta không nói, lại còn quyến rũ con trai bà ta.
Con tiện nhân này, sao bà ta có thể tha cho cô được chứ!
Hạ Lan Tú Sắc khó khăn lắm mới bình ổn được cục diện, giờ lại khai chiến rồi, khi cô đang lo lắng, vừa hay bác sĩ tới, bảo cả ba người phải đi kiểm tra.
Vì lúc bị nổ, Yến Thanh Ti được hai người đè lên người, cho nên cô không bị thương, kiểm tra nhanh rồi ra luôn.
Yến Như Kha tới chỗ cô nói: "Nói chuyện riêng một chút đi."
Yến Thanh Ti cười lạnh: "Được thôi."
Cô có thể nhìn ra, hôm nay Yến Như Kha tới đây có vẻ như không phải là vì Nhạc Thính Phong, cũng không phải vì Hạ Lan Phương Niên, cô ta chỉ muốn gặp riêng cô thôi.
Hai người đi tới cửa thoát hiểm, dừng lại chỗ góc ngoặt ở cầu thang bộ.
Không đợi Yến Như Kha mở miệng, Yến Thanh Ti đấm một cái thật mạnh vào bụng cô ta.
Yến Như Kha không kịp phòng bị, Yến Thanh Ti đánh rất có kĩ thuật, sau khi đấm xong, Yến Như Kha đã dựa vào tường, đau tới nỗi co quắp cả người lại.
Yến Thanh Ti thu tay lại, nói: "Cảnh này tôi đã sớm nghĩ tới rất nhiều lần rồi, gặp cô lần nào thì đánh cô lần đó, đánh tới khi tôi chết, hoặc cô chết mới thôi."
Yến Như Kha đau tới nỗi vặn vẹo mặt mũi: "Mày.......... mày............."
Yến Thanh Ti cười tàn nhẫn: "Giữa hai chúng ta, hoặc cô chết, hoặc tôi sống, chỉ cần tôi còn sống một ngày nào, thì ngày đó tôi sẽ khiến cô sống cũng không yên ổn."
Yến Như Kha ôm bụng, từ từ đứng dậy: "Cô muốn hòa giải với cháu, có được không?"
Yến Thanh Ti cười lạnh: "Cô nghĩ xem có thể không?"
Sắc mặt Yến Như Kha tái nhợt, trên trán còn đổ mồ hôi vì đau đớn, cô ta nói: "Thật ra, giữa hai chúng ta cũng không cóthù oán gì trực tiếp, bất kể cháu có tin hay không cô lúc nào cũng đều muốn hòa giải mối ân oán này với cháu, sau này dù tốt hay xấu, kể cả tới lúc cô chết, hai chúng ta........ cũng không động tới nhau nữa, được không?"
Nụ cười trên gương mặt Yến Thanh Ti càng dữ tợn hơn: "Vậy sao? Cô muốn không liên quan gì tới nhau như thế nào, tôi cũng rất tò mò đấy."
Yến Như Kha cắn răng nói: "Cháu tin cũng được, mà không tin cũng được, hôm nay cô đặc biệt tới tìm cháu không phải vì chuyện gì cả, chỉ muốn nói với cháu, cô không có bất cứ sự uy hiếp nào với cháu hết."
"Nếu như cô thật sự muốn trả thù cháu, vậy chiều qua cô đã không cần phải nói với Hạ Lan Phương Niên rồi, cô chỉ cần đợi tới lúc cháu chết không phải là được rồi sao."
"Mục đích của cô tôi không cần biết, tôi chỉ cần biết mục đích của tôi là được rồi." Mục đích của Yến Thanh Ti vẫn chưa từng thay đổi, đó chính là khiến tất cả người trong gia đình họ Yến phải chết hết.
"Yến Thanh Ti, trước đây cô có ác ý với cháu, nhưng giờ cô nghĩ thoáng ra rồi, cô không muốn tranh Nhạc Thính Phong với cháu nữa, cô cũng sẽ không tới gần anh ấy, giữa chúng ta xóa bỏ tất cả đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...