Một cái tát của Nhạc phu nhân khiến tất cả mọi người đều giật mình, Hạ Lan Tú Sắc sợ tới nỗi không dám khóc nữa, ngay cả Yến Thanh Ti và Nhạc Thính Phong cũng vậy.
Trong số họ, không một ai có thể ngờ được một người khờ khạo, hiền lành không thích tính toán với người khác như Nhạc phu nhân bỗng nhiên lại giáng một cái tát không hề báo trước cho Hạ Lan phu nhân như vậy, cái tát ấy còn rất đau nữa!
Nghe tiếng thôi cũng thấy đau hêt cả mặt, Hạ Lan phu nhân bị đánh lật mặt, cả người lảo đảo.
Hạ Lan phu nhân bị đánh ngẩn cả người, bà ta khiếp sợ nhìn Nhạc phu nhân.
"Bà dám đánh tôi? Bà dựa vào cái gì mà đánh tôi hả?"
Nhạc phu nhân lại giơ tay lên tát thêm một cái: "Đáng nhẽ tôi nên sớm đánh chết bà mới đúng, năm ấy bà hãm hại tôi thế nào, bao nhiêu năm nay tôi chưa từng tính toán với bà, bà còn tưởng tôi không biết gì chắc? Tôi chỉ nể tình cha bà, nên mới tha cho bà, nhưng bà không nên được đằng chân lân đằng đầu như vậy, tự mình tìm đường chết phải không, tôi đã cảnh cáo bà rồi, đừng có làm phiền Yến Thanh Ti nữa, lần này tôi chỉ đánh bà thôi, nếu bà còn có gan tiếp tục tác oai tác quái, sau này tôi sẽ khiến cả nhà các người đừng nghĩ tới việc sống tiếp nữa, tôi nói được làm được."
Đây có lẽ là lời cứng rắn nhất mà Nhạc phu nhân từng nói trong cuộc đời này.
Sự nhẫn nại của Nhạc phu nhân đối với Hạ Lan phu nhân sớm đã đến cực hạn, những lời bà nói tối qua không phải là đùa, thật ra bà là người rất ít khi đùa, chỉ là trước đây bà rất dễ nói chuyện, Hạ Lan phu nhân và rất nhiều người khác đã quen với việc bỏ ngoài tai những lời bà nói.
Nhưng lại chẳng có ai biết, bà mà đã quyết định chuyện gì thì sẽ làm bằng được.
Điểm này, Nhạc Thính Phong giống bà.
Từng câu từng chữ Nhạc phu nhân nói tối qua đều là thật, bà thật sự rất ghét bản mặt của Hạ Lan phu nhân, bà ta dựa vào cái gì mà nghĩ bản thân mình cao quý hơn bất cứ ai, bà ta là cái thá gì chứ?
Trên đời này, người có xuất thân tốt thì sao, xuất thân không tốt thì sao? Bà ta dựa vào cái gì mà suốt ngày nghĩ bản thân mình như làm từ vàng ra vậy?
Ân oán giữa hai người không phải là chuyện một sớm một chiều, nhưng nếu như không phải bà ta cứ hết lần này tới lần khác làm nhục Yến Thanh Ti, Nhạc phu nhân thật sự cũng sẽ vẫn sẽ nhịn, vì đó không phải là chuyện mà bà đáng quan tâm.
Nhạc phu nhân quan tâm nhất là con trai mình, Yến Thanh Ti là cô gái mà con trai bà thích, hơn nữa, vừa hay bà cũng thích cô, bà tuyệt đối không thể để một người như Hạ Lan phu nhân bắt nạt cô vô lý như vậy được.
Nhạc phu nhân sớm đã coi Yến Thanh Ti như người nhà của mình, có lẽ bà vẫn không biết cho đến cuối cùng con trai bà và cô có thể ở bên nhau hay không, nhưng trong lòng bà vẫn luôn hi vọng hai người họ sẽ có một cái kết tốt đẹp.
Bà có thể gọi Yến Thanh Ti là tiểu yêu tinh, có thể vừa chửi vừa đánh Nhạc Thính Phong, nhưng bà không cho phép bất cứ ai động tới một cọng tóc của họ.
Hạ Lan phu nhân run rẩy đứng dậy, bà ta cũng sợ đến nỗi run lên, bà ta không biết rốt cuộc Nhạc phu nhân biết được bao nhiêu chuyện năm đó, nếu như bà biết tất cả, vậy..... vậy.......
Bất luận trong lòng có khiếp đảm thế nào, Hạ Lan phu nhân vẫn phải tỏ ra thản nhiên.
Bà ta hung hăng nói: "Bà........ bà.......... bà cũng chỉ là một kẻ bất hạnh, muốn trút giận lên tôi mà thôi, bà tưởng tôi vẫn là con nhỏ năm đó bà muốn bắt nạt thế nào cũng được sao? Muốn động tới tôi, vậy bà phải xem xem bà có động nổi không đã đi."
Hạ Lan phu nhân vẫn luôn cho rằng có thể được gả vào nhà Hạ Lan, có thể trở thành Hạ Lan phu nhân là niềm tự hào của bà ta, bà ta cảm thấy đây là chuyện khiến bà cảm thấy đáng tự hào nhất trong cuộc đời này.
Bà ta nghĩ rằng gia đình Hạ Lan ở Lạc Thanh là một trong những gia đình gia thế nhất, bà ta cao quý hơn người khác, dù không thể sánh được với Nhạc gia, nhưng Nhạc phu nhân cũng không thể dễ dàng nói động là có thể động được tới mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...