Yến Thanh Ti ăn xong, cầm hộp giữ nhiệt ra nhà vệ sinh ngoài hành lang rửa, Nhạc phu nhân cũng không nói gì để cô đi, cô thấy như vậy rất tự nhiên, đều là người một nhà cả, việc gì phải khách khí chứ?
Rửa xong xách về, đúng lúc gặp Yến Như Kha đang xách hộp cơm đứng do dự trước cửa.
Yến Thanh Ti vừa nhìn thấy cô ta, mắt liền sáng lên, Yến Như Kha à...... còn đang định tìm cô ta, cô ta đã tự vác xác tới tìm chết, vậy cũng đừng trách cô không khách khí.
Xe bị giở trò, cô không tin Yến Như Kha lại có lòng tốt muốn cứu cô như vậy.
Trên đời này ai cũng có thể cứu cô, duy chỉ có Yến Như Kha là không thể nào.
Giữa hai người họ cũng không chỉ là ân oán giữa cô vào nhà họ Yến.
Yến Thanh Ti nhếch miệng cười lạnh, đúng lúc Yến Như Kha vào cửa, cô từ phía sau lao tới va mạnh vào vai cô ta, Yến Như Kha lảo đảo, kết quả bị va vào cạnh cửa, hộp giữ nhiệt cô ta xách theo bịch một tiếng rơi trên đất, canh trong đó đổ hết ra ngoài.
Yến Thanh Ti nhếch miệng, đá chân vào hộp giữ nhiệt: "Chậc, hóa ra là cô ạ, thật ngại quá, có bị đau không?"
Sắc mặt Yến Như Kha tái xanh, cô ta cúi đầu bối rối: "Thanh Ti...... cô xin lỗi......."
Mọi người trong phòng đều nhìn ra cửa, Nhạc phu nhân gãi gãi bàn tay, ôi, ngại ghê, nhìn đâu cho tốt giờ, hay thôi cứ nhìn con trai đi vậy.
Yến Thanh Ti giơ tay ra khoác vai Yến Như Kha, cô còn cố tình ấn vào chỗ cô ta bị va phải, véo mạnh một cái: "Xin lỗi?"
Yến Như Kha đau tới tái nhợt: "Cô nghe nói mọi người bị thương, cô..... muốn, muốn tới thăm mọi người, cô........"
Bộ dạng của Yến Như Kha rất đáng thương, không trang điểm, tóc xõa, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt đen lại, nhìn có thể nhìn ra là đã mấy ngày chưa ngủ, bọng mắt sưng vù, trong mắt còn có tia máu, nhãn thần tràn ngập áy náy và thấp thỏm.
Yến Thanh Ti cười nói: "Tới xem gì thế, xem tôi với người đàn ông trước của cô nồng nàn thắm thiết với nhau à...... Hay còn muốn.... xem cái khác nữa?"
Vành mắt Yến Như Kha đỏ lên: "Xin lỗi, là cô hại cháu...... Cô đã tự đi đầu thú rồi, cô đã nói hết những gì cô biết cho cảnh sát, Thanh Ti, cô biết cháu sẽ không tha thứ cho cô, bao nhiêu năm nay.... Giữa hai chúng ta xảy ra quá nhiều chuyện, có lẽ không có cách nào có thể nói rõ được, nhưng dù có thế nào đến cuối cùng chúng ta vẫn là người thân, hồi còn nhỏ chúng ta ở quê mấy năm, cô vẫn hay tới đón cháu, cô nhớ khi ấy, cháu thích chơi với cô nhất, chuyện sau này, xin lỗi cháu, thật sự rất xin lỗi cháu, cô sai rồi, cô xin lỗi cháu mà............. Nếu như có thể, cô nguyện bù đắp tất cả, dù cho có phải làm gì cô cũng đồng ý, xin lỗi cháu."
Yến Như Kha như một kẻ đang tỉnh ngộ, ngập tràn áy náy.
Yến Thanh Ti cười lạnh, tỉnh ngộ sao?
Không nói tới việc cô ta thật lòng hay giả tạo, kể cả có thật thì Yến Thanh Ti cũng tuyệt đối không thể tha thứ cho Yến Như Kha.
Có những sự thù hận có thể được tha thứ, có thể quên đi.
Nhưng có những mối thù, cho dù có chết cũng tuyệt đối không thể buông xuôi được.
Yến Thanh Ti véo mạnh vào vai Yến Như Kha: "Ha, cô vẫn biết cách nói chuyện ghê, con người tôi ấy mà, thật ra cũng chẳng có yêu cầu gì, cùng một câu hỏi đó, thật ra tôi cũng đã từng nói với Yến Tùng Nam rồi, nếu các người thật sự muốn bù đắp cho tôi, muốn bù đắp cho những sai lầm trước kia, vậy thì được thôi, chết đi cho tôi xem?"
"Nếu cô chết thật thì tôi sẽ tin lời của cô!"
Người Yến Như Kha càng run lên: "Chỉ cần cô chết, cháu sẽ tha thứ cho cô sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...