Bụng dưới của Yến Thanh Ti bị bả vai của Nhạc Thính Phong cấn lên đặc biệt khó chịu, đầu dốc ngược, máu dồn ngược lên đầu,càng khó chịu hơn, đầu óc hơi choáng váng
Yến Thanh Ti đánh lên lưng Nhạc Thính Phong: “Anh đặt tôi xuống.”
Sau lưng Nhạc Thính Phong đang bị thương, Yến Thanh Ti không cẩn thận đánh trúng vết thương, anh đau đến mức giật giật khóe miệng: “Không thể nào.”
Nhạc Thính Phong vác Yến Thanh Ti đi thang bộ lên sân thượng. Lên đến nơi, anh mới đặt cô xuống.
Hai chân Yến Thanh Ti vừa mới chạm đất đã mềm nhũng suýt nữa thì khuỵ xuống, Nhạc Thính Phong ôm lấy cô.
Đêm mùa hạ, gió trên sân thượng mát lạnh, cực kì dễ chịu, khiến đầu óc Yến Thanh Ti cũng tỉnh táo đôi chút: “Nửa đêm canh ba, anh định làm cái gì thế, đừng có bảo anh muốn đồng quy vu tận với tôi đấy nhé.”
Nhạc Thính Phong nghĩ một lúc: “Cũng không khác ý này là mấy.”
Yến Thanh Ti bị anh làm cho hết hồn, lùi về sau một bước: “Nửa đêm nửa hôm anh muốn làm gì hả? Anh đừng có làm loạn, tôi còn chưa sống đủ đâu đấy.”
Nhạc Thính Phong kéo Yến Thanh Ti lại về phía anh: “Muốn chơi một trò chơi với em.”
Yến Thanh Ti…Đệch!
“Anh mộng du đấy à? Nửa đêm khiêng tôi lên trên này, chỉ vì muốn chơi trò gì đó với tôi? Anh…”
Nhạc Thính Phong gật đầu, nói rất nghiêm túc: “Đương nhiên…nếu không em nghĩ là vì sao?”
Nhạc Thính Phong móc một bộ bài ra, chính là bộ bài trước đó họ vừa mới chơi.
Anh nói: “Nào, thử xem, lại đây rút bốn lá …”
Yến Thanh Ti có tật xấu nổi giận lúc mới tỉnh dậy, nghiến răng nghiến lợi nói, “Tôi không có thời gian chơi trò vô vị này với anh, tôi buồn ngủ muốn chết, anh tìm người khác mà chơi.”
Nhạc Thính Phong túm lấy tay Yến Thanh Ti không cho cô đi: “Không được, nhất định phải chơi, em không chơi đừng hòng xuống dưới.”
Yến Thanh Ti bó tay, nhắm mắt lung tung rút ra bốn lá.
Nhạc Thính Phong: “Lật lên xem nào.”
Yến Thanh Ti nghiến răng: “Anh …anh trước đây có thế này đâu, hay là anh trở về lại với hình tượng tổng tài bá đạo, lạnh lùng hồi trước đi được không?”
Nhạc Thính Phong nhếch môi cười: “Cám ơn, em không cần khen tôi đâu, tôi biết tôi rất đẹp trai, tiếp tục nào, lật lên đi.”
“Đại ca, anh muốn làm gì thế?” Yến Thanh Ti cạn cmn lời, nửa đêm nửa hôm lên cơn thần kinh à?”
Yến Thanh Ti lắc đầu, cô lật cả bốn lá bài lên, bốn lá lần lượt là át cơ, 3 cơ, át rô, 4 cơ!
Yến Thanh Ti không nhìn kĩ, từ trước đến nay cô không để ý mấy đến bài bạc.
Nhạc Thính Phong nhếch môi: “Cũng may mắn lắm, có muốn biết bốn lá bài em rút được có ý nghĩa gì không?”
Yến Thanh Ti ngáp một cái: “Định đổi nghề làm thầy bói đấy à? Anh cứ từ từ mà tính, tôi về đi ngủ đây.”
Mới bước được hai bước, cô nghe thấy Nhạc Thính Phong nói vọng đằng sau: “Này, Yến Thanh Ti, anh cho em trọn đời trọn kiếp, em có muốn không?”
Yến Thanh Ti ngẩn ra, đứng sững lại, có ý gì thế?
Cô từ từ quay người lại, nhìn về phía Nhạc Thính Phong, hôm nay có ánh trăng, dưới ánh sáng lờ mờ, Yến Thanh Ti nhìn không rõ gương mặt của Nhạc Thính Phong, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt sáng rực, nóng bỏng của anh.
Anh giơ bốn quân bài mà Yến Thanh Ti vừa rút được lên: “Em có muốn không?”
Yến thanh vốn đang buồn ngủ muốn chết, trong nháy mắt đầu óc đã tỉnh táo lại.
Trong bộ bài tây Át có nghĩa là một, bốn lá bài mà cô rút được, xếp liền nhau chính là 1314, một từ thông dụng trên mạng ---- trọn đời trọn kiếp.
Yến Thanh Ti đôi mắt mở to nhìn Nhạc Thính Phong, tim cô đập thình thịnh với một tốc độ quá nhanh, cô không dám mở miệng nói gì, dường như tim cô sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.
Nhạc Thính Phong cầm bốn lá bài đi về phía cô: “Chỉ cần em muốn, chỉ cần anh có, anh có thể cho em tất cả…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...