Giờ cô đã thả lỏng hơn rất nhiều, khi nhìn Nhạc Thính Phong cũng có một ít ỷ lại.
Hạ Lan Phương Niên nhắm mắt lại, đầu của anh hiện giờ rất buốt, mắt cũng rất đau.
Trước khi tìm thấy cô, cô chính là toàn bộ cố gắng và hi vọng của cuộc đời anh nhưng khi tìm được cô rồi anh phát hiện bản thân mình hình như đã bị mất phương hướng rồi...
........
Đã nằm viện thì phải thông báo cho người nhà nếu không thì ăn cái gì?
Nhạc phu nhân suýt lên cơn đau tim khi nhận được điện thoại, vội vã xách cặp lồng cơm chạy đến bệnh viện.
Bước vào phòng bệnh, hai mắt đỏ hoe nhìn Yến Thanh Ti và Nhạc Thính Phong: "Hai cái đứa này, sao suốt ngày làm người khác phải lo lắng như thế, mới dứt mắt ra là hai đứa đã dắt tay nhau vào viện nằm rồi, thương thế có nặng lắm không?....."
Còn chưa nói xong thì nhìn thấy Hạ Lan Phương Niên nằm ở một giường bệnh khác, ngẩn ra một chút rồi nói: "Ơ, Hạ Lan đấy à..."
Hạ Lan Phương Niên đứng dậy chào Nhạc phu nhân: "Bác Nhạc."
Nhạc phu nhân bối rồi nhìn hộp cơm trong tay mình: "Cháu...bác chỉ mang theo hai phần cơm."
Hạ Lan Phương Niên vội vàng nói: "Không sao đâu ạ, mẹ cháu cũng sắp tới đây rồi."
"Ồ, như vậy à, thế cháu ngồi chờ nhé."
Nói rồi, vỗ vào bả vai Nhạc Thính Phong một phát: "Hai cái đứa này, còn không lo ăn đi còn ôm ôm ấp ấp? Ăn xong lại ôm tiếp."
Nhạc Thính Phong nghe mà thấy buồn cười, ôm ôm ấp ấp, sao giống như là đang cố ý chọc tức ai vậy? Anh ôm chặt lấy Yến Thanh Ti phiêu mắt khiêu khích nhìn Hạ Lan Phương Niên.
Yến Thanh Ti nói: "Bác, chúng cháu không sao hết, chỉ bị thương ngoài da thôi."
Nhạc phu nhân lo lắng nhìn nhìn mặt của Yến Thanh Ti: "Diễn viên quan trọng nhất là khuôn mặt, nhưng cháu cũng đừng có lo cho dù có để lại sẹo, bác cũng có thần khí xóa đi cho cháu."
Yến Thanh Ti gật gật đầu: "Ừm, dạ..."
"Ăn cơm thôi."
Hai người mới ăn được một nửa thì mẹ con Hạ Lan phu nhân vội vã chạy đến.
Hạ Lan phu nhân nhìn thấy Nhạc phu nhân sắc mặt khẽ biến nhưng rất nhanh điều chỉnh lại cười cười chào hỏi Nhạc phu nhân cùng Nhạc Thính Phong, riêng Yến Thanh Ti thì không thèm nhìn lấy một cái.
Hạ Lan Tú Sắc ôm lấy cánh tay của Hạ Lan Phương Niên: "Anh hai, anh có sao không, em với mẹ nghe tin anh bị thương phải vào viện mà sợ hết cả hồn, sao anh lại không cẩn thận như thế?"
"Không sao, chỉ là bị thương ngoài da thôi."
Hạ Lan phu nhân lạnh lùng trách móc: "Con đừng có hiền lành tốt bụng như thế, muốn ra tay cứu người thì cũng phải nhìn rõ đối phương là hạng người gì, có đáng cứu không, không phải mặt hàng gì cũng muốn cứu là cứu? Một món đồ chơi rách nát, đáng để con đánh đổi chính mình để cứu sao?"
Hạ Lan Phương Niên tức giận quát: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa."
"Rắc", chiếc đũa trong tay Nhạc Thính Phong bị bẻ gãy, ánh mắt tràn đầy sát khí.
Yến Thanh Ti làm như không nghe thấy gì, chậm rãi uống một ngụm canh gà.
Nhạc phu nhân trừng mắt nhìn Nhạc Thính Phong và Yến Thanh Ti, ý bảo hai người tiếp tục dùng bữa, không cần thiết phải ra tay, có bà ở đây sao có thể để cho Trương Tố Nhã ức hiếp hai người được.
Nhạc phu nhân cười ha ha đứng dậy: "Hạ Lan phu nhân nói rất đúng, không phải mặt hàng gì cũng muốn cứu là cứu, hồi nhỏ tôi từng làm sai một chuyện khiến tôi ân hận mãi, chính là ra tay cứu một con khốn, kết quả giờ là con khốn đó suốt ngày ở bên tai tôi chít chít méo mó. Nếu sớm biết cô ta chính là một con khốn nạn như vậy, thì hồi đó tôi đã để cô ta chết luôn rồi, đỡ phải để lại một mầm họa cho đời, giờ cứ nhìn thấy con khốn đó, tôi lại thấy buồn nôn."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...