Tiểu Từ lắc đầu: “Để em trang điểm cho chị trước đã, sắp quay đến nơi rồi, không thể để muộn được.”
Kỹ năng trang điểm của Tiểu Từ càng ngày càng thuần thục, đã không phải là anh chàng chập chững mới vào nghề nữa, trang điểm của kiểu phim hiện đại cũng khá dễ, mà mặt của Yến Thanh Ti cũng dễ trang điểm, thoáng cái là xong.
Tiểu Từ cầm hộp phấn dặm lại một chút cho cô, hỏi: “Chị, chị Mạch bảo là sẽ tìm thêm một trợ lí nữ nữa cho chị, chị ấy nói là có những lúc chỉ một mình em bận quá, hơn nữa bình thường có một số chuyện em là đàn ông con trai không được tiện cho lắm.”
“Được thôi, tìm một trợ lý nữ nữa giúp em, như thế em cũng có thể nhẹ nhàng hơn một chút.”
Tiểu Từ vui vẻ nói: “Cảm ơn chị Thanh Ti, đúng rồi chị, nếu em có ai thích hợp với vị trí này thì có thể giới thiệu được không?”
“Có thể chứ, nhưng điều kiện tiên quyết là em phải biết rõ người đó.”
“Chị yên tâm đi, nếu là kém cỏi, em sẽ không đưa đến cho các chị gặp đâu, cám ơn chị nhé.”
Yến Thanh Ti trang điểm xong, nhắm mắt lại, im lặng ôn lại lời thoại trong đầu một lần nữa.
Mãi cho đến khi đạo diễn hô: “Thanh Ti chuẩn bị…”
Yến Thanh Ti mở mắt, đứng dậy.
Cô bận bịu đóng phim, mãi đến lúc gần sáng mới xong, về đến khách sạn của đoàn làm phim, tắm rửa qua loa liền ngã xuống giường.
Cô đang định nằm xuống là ngủ luôn, nhưng lại nhỏm dậy, lấy một cái mặt nạ từ trong đống mặt nạ mà Nhạc phu nhân cho ra, xé ra cứ thế đắp lên mặt, cũng chẳng thèm để ý vị trí mắt mũi đúng chưa, lại nằm ì ra giường.
Trước khi chìm vào giấc ngủ cô còn nghĩ, mỗi ngày đều phải đắp mặt nạ cũng phiền phết đấy!
……
Yến Tùng Nam đứng đợi trước Cẩm Tú Viên một đêm, hút thuốc trắng đêm, trên đất toàn là tàn thuốc.
Ông ta chịu đựng cả một đêm, đôi mắt vằn lên những tia máu, lúc nhìn người khác ánh mắt âm ngoan cực kì đáng sợ.
Đến bây giờ Yến Thanh Ti vẫn chưa chuyển tiền cho ông ta, con nhỏ đó có lý do để không tin ông, nhưng cũng có thể nó đang lừa ông.
Đầu óc của Yến Tùng Nam không được nghỉ ngơi cả một đêm, lúc này đang đau như búa bổ.
Nhân viên bảo vệ ở cửa tiểu khu buồn bực, nếu người đàn ông này là cha ruột của cô Yến thật, thì tại sao ngay đến số điện thoại của con gái mình cũng không có.
Yến Tùng Nam hút xong điếu thuốc cuối cùng trong hộp, ông ta đứng dậy nhìn chằm chằm đôi mắt đầy hung tợn vào trong tiểu khu, quay người rời đi.
Yến Tùng Nam về đến nhà, Yến Như Kha cũng vừa mới dậy.
Yến Như Kha vừa nhìn thấy dáng vẻ này của ông ta là đoán được chuyện gì đang diễn ra.
“Anh, anh lại ngồi đợi ở nhà con nhỏ Yến Thanh Ti đó cả đêm đấy à, vẫn chưa gặp được nó sao.”
Yến Tùng Nam không nói gì, lạnh mặt định đi lên lầu.
“Nó đồng ý cho anh tiền rồi bây giờ lại không đưa cho anh nữa đúng không?”
“Anh nghĩ lời của con khốn đó có thể tin tưởng được đấy à? Muốn để nó giúp đỡ anh, hay bất kì một ai trong nhà này là tuyệt đối không thể, trừ phi chúng ta nắm được nhược điểm chí mạng của nó.”
Yến Tùng Nam đứng lại, “Như Kha, anh biết em gần đây đang điều tra nó, có tìm được nhược điểm gì của nó không?”
Yến Tùng Nam hút thuốc cả đêm lại còn thức trắng, giọng nói ồm ồm như chiêng vỡ, nghe chói tai rất khó chịu.
Yến Như Kha cười lên: “Bây giờ thì vẫn chưa, nhưng tin em đi, nhanh thôi…”
Chuông cửa đột nhiên vang lên, hai người liếc mắt nhìn nhau, vào thời điểm này còn có ai đến nhà bọn họ sớm như vậy?
Yến Như Kha ra mở cửa, nhìn thấy bên ngoài có vài người mặc cảnh phục đang đứng đó, nét mặt nghiêm nghị, trông có vẻ hơi đang sợ.
Trong đầu Yến Như Kha đã cảm thấy không ổn: “Xin hỏi, các người muốn tìm ai?”
“Chúng tôi đến tìm người tên là Yến Tùng Nam, ông ta có ở nhà không?’
Yến Như Kha do dự một lát rồi mở cửa cho bọn họ vào.
Những người cảnh sát đó bước vào hỏi: “Ông là Yến Tùng Nam đúng không?”
Yến Tùng Nam nhìn thấy cảnh sát thì run lên, lòng bàn tay không kiềm chế được toát mồ hôi lạnh: “Đúng là tôi, các đồng chí cảnh sát tìm tôi có chuyện gì thế?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...