Không được, về bà phải nhắc nhở con trai ngay mới được.
Ngẩn ngơ nhìn theo Tần Cảnh Chi, Hạ Lan Tú Sắc một lúc sau mới định thần lại được, kéo tay Nhạc phu nhân, hỏi: "Bác gái...... Chị Thanh Ti thật sự ở bên anh Thính Phong sao?"
Nhạc phu nhân nghĩ tới Tần Cảnh Chi, thuận miệng đáp: "Sáng nay chẳng phải con cũng thấy rồi sao? Aiya, con còn nhỏ, đừng quan tâm tới những chuyện này."
Hạ Lan Tú Sắc cắn môi, tủi thân chun chun mũi.
Buổi tối, Nhạc Thính Phong đưa họ đi ăn, vẫn là quán nướng kia.
Nhạc phu nhân kinh ngạc nhìn con trai bà đang lột vỏ tôm cho Yến Thanh Ti, vốn việc con trai bà chịu ăn ở quán ven đường đủ đủ khiến tròng mắt bà rớt ra rồi, thật bất ngờ…..
Nhạc phu nhân xúc động, quả nhiên, vỏ quýt dày có móng tay nhọn!
Thường ngày ở nhà, Hạ Lan Tú Sắc luôn là đối tượng được cả nhà quan tâm chăm sóc, nhưng giờ mọi người chỉ quan tâm tới Yến Thanh Ti, khiến cô có chút lạc lõng.
Hạ Lan Tú Sắc cắn một miếng cánh gà nhỏ, cô mong chờ nhìn Yến Thanh Ti hỏi: "Chị Thanh Ti, em có thể làm việc cho chị được không, em thấy công việc trong đoàn làm phim rất thú vị, em được nghỉ hè hơn một tháng, trường em giao bài thực tập hè, em có thể làm trợ lí cho chị được không, em không cần tiền đâu."
Yến Thanh Ti chẳng thèm nghĩ ngợi gì từ chối luôn: "Không được."
Hạ Lan Tú Sắc là tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ mà chạy tới làm trợ lí cho cô, đừng đùa nữa, tới lúc đó ai chăm sóc cho ai đây? Lỡ mà lại xảy ra chuyện gì, người nhà Hạ Lan không xé xác cô mới lạ.
Hơn nữa, chỉ riêng việc Hạ Lan Tú Sắc là em gái của Hạ Lan Phương Niên thôi cũng đủ để cô từ chối thẳng thừng rồi.
Nhạc Thính Phong đen mặt lại, lạnh lùng nhìn Hạ Lan Tú Sắc.
Hạ Lan Tú Sắc làm nũng với Yến Thanh Ti: "Chị Thanh Ti, em xin chị đấy, em thật sự chỉ muốn thực tập chút thôi, chị đồng ý với em đi mà, chị tốt như vậy nhất định sẽ đồng ý, đúng không?"
"Tôi không phải là cái nhà trẻ."
"Em thật sự muốn........."
Nhạc Thính Phong ngắt lời Hạ Lan Tú Sắc: "Sáng mai anh sẽ bảo người đưa em về."
"Được rồi, được rồi, em....... em không nói nữa là được chứ gì, anh Thính Phong dữ quá, cẩn thận sau này không lấy vợ được đâu đấy." Hạ Lan Tú Sắc hừ một tiếng rồi làm mặt quỷ với Nhạc Thính Phong.
Nhạc phu nhân bỗng thấy hơi hối hận vì đưa Hạ Lan Tú Sắc tới đây, con bé này, sao lại không hiểu ý người khác nói thế nhỉ?
Điện thoại Hạ Lan Tú Sắc vang lên, cô nhìn rồi ấn nút nghe, vui mừng gọi: "Anh......."
Yến Thanh Ti và Nhạc Thính Phong đang ăn đều sững lại.
"Em đang ăn thịt nướng với anh Thính Phong, bác gái, còn có cả chị Thanh Ti nữa, tiếc là anh không tới, nếu không đã có người lột vỏ tôm cho em ăn rồi.... Phải rồi, chị Thanh Ti lần trước có tới dự lễ trưởng thành của em ấy, lúc chị ấy quay phim đẹp lắm luôn, em muốn làm trợ lí của chị ấy mà chị ấy không chịu, anh, anh mau an ủi em đi, em tổn thương mất rồi."
Bữa cơm này lại càng trầm mặc hơn, về tới khách sạn, Yến Thanh Ti thuận miệng: "Bác gái, tối nay bác có muốn ngủ chung với con không?"
Chẳng qua cô thấy bầu không khí này nặng nề quá, tiện mồm nói một câu để dịu bớt thôi, ai ngờ Nhạc phu nhân lại gật đầu: "Được đấy!"
"Tối nay, mẹ ngủ với Thanh Ti, con tự ngủ một mình đi nhé, cho con khóa phòng này."
Nhạc Thính Phong kéo tay Nhạc phu nhân không chịu buông: "Mẹ....... Không thể như vậy được."
Nhạc phu nhân dứt khoát rút tay, đẩy anh ra: "Được rồi, con đi đi."
Sau đó, bà kéo Yến Thanh Ti vào cửa, đóng sầm một tiếng, nhốt Nhạc Thính Phong ngoài cửa.
-----
Yến thổ hào: Lại sắp mất ngủ rồi, con tim chua xót của tôi ai hiểu đây? Mẹ, trí thông minh ban ngày dùng hết rồi, tối xuống tay nhẹ thôi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...