Tiểu Từ không ngừng đảo mắt về phía Lư Vân Vân, thấy cô ta rút ra một miếng bông tẩy trang rồi đổ dung dịch tẩy trang vào, sau đó dùng miếng bông đó lau mặt.
Không bao lâu, Lư Vân Vân ôm mắt hét lên một tiếng đau đớn.
Yến Thanh Ti cười, chiêu này của cô đúng là trò trẻ con, ban đầu cô định gắn mấy cái kim lên ghế của Lư Vân Vân nhưng sau nghĩ đi nghĩ lại lại thôi.
Chẳng lẽ chỉ vì mấy trò vặt vãnh của họ mà lại ra tay chỉnh chết bọn họ. Nếu như thế thì cô đã bị tóm lâu rồi.
Bỗng, Lư Vân Vân ôm mặt rên rỉ: "Mắt...mắt của tôi..."
Mấy nữ diễn khác vội xông lên vây quanh Lư Vân Vân: "Sao vậy, Vân Vân, cô làm sao thế?"
Lư Vân Vân bị cay đến nỗi không mở mắt được: "Nước tẩy trang... đau quá... cay quá, nước tẩy trang hình như có cái gì đó."
Một cô diễn viên cầm chai nước tẩy trang lên ngửi: "Bị bỏ tinh chất ớt vào rồi."
Tất cả mọi người không hẹn mà cũng quay sang nhìn Yến Thanh Ti, ai ai cũng nghĩ ngoài Yến Thanh Ti ra không ai khác có thể làm trò này.
Tiếng kêu rên đau đớn của Lư Vân Vân chợt chững lại một chút rồi gào thét to hơn.
"Mắt của tôi... liệu nó mù hay không... mắt của tôi, mọi người, xin mọi người cứu tôi... xin mọi người...."
Lư Vân Vân khóc lóc thảm thiết, ai nghe cũng thấy đau lòng. Mọi người vây lại an ủi, có người nói: "Mau gọi 120, trước dùng nước lạnh rửa tạm đã..."
Đôi môi đỏ mọng của Yến Thanh Ti khẽ cong lên, cô đưa tay ra, tiểu Từ đỡ cô đứng dậy: "
Tiểu Từ, thu dọn đồ đi hôm nay chị dẫn em đi ăn thịt xiên nướng."
Tiểu Từ: "Ôi, tuyệt vời."
Thấy hai người định đi, giọng của Lư Vân Vân lại càng to hơn, thảm thiết hơn: "Nếu mắt tôi không nhìn thấy nữa thì phải làm sao? Huhuhu... tôi còn chưa báo hiếu cho cha mẹ, giấc mơ của tôi còn chưa có hoàn thành... làm sao giờ, huhuhu...?"
Lư Vân Vân khóc đúng là rất thảm thương, cuối cùng cũng có người nhịn không được mà gọi Yến Thanh Ti đứng lại.
"Yến Thanh Ti, cô đợi đã... cô... cô cứ thế mà đi sao?"
Yến Thanh Ti dừng bước, đảo mắt nhìn người vừa nói, cô ta căng thẳng đỏ hết cả mắt, hai tay cũng phát run, rõ ràng là rất sợ Yến Thanh Ti nhưng vẫn muốn đòi công bằng cho Lư Vân Vân.
Yến Thanh Ti gật gật đầu, đứa bé này, cũng được cho là có chút dũng khí. Cô đảo mắt nhìn Lư Vân Vân, một ánh mắt khinh bỉ: "Không cứ thế mà đi chẳng lẽ lại ở lại?"
"Cô không có gì giải thích cho chuyện này sao?"
"Trò vui như vậy, có gì mà cần giải thích."
"Cô không làm chuyện này thì cũng phải chứng minh sự trong sạch của mình chứ."
Yến Thanh Ti cười lớn: "Một đống người như vậy, cô lại chỉ chăm chăm vào tôi? Nghi ngờ tôi thì báo cảnh sát đi."
"Cô... cô... "
Yến Thanh Ti cười một cách xấu xa: "Tôi không làm, sao phải giải thích với mấy người, thanh giả tự thanh... nhưng... nếu là tôi làm thì tôi càng không có lí do gì để giải thích, ngược lại tôi ước gì có thể cay chết cô ta, như vậy trong lòng tôi mới vui vẻ."
Bỏ lại một câu nói cực kì ngạo mạn, Yến Thanh Ti dẫn tiểu Từ rời đi.
Cô cũng chỉ cho Lư Vân Vân một chút trừng phạt nho nhỏ thôi, con đĩ này nếu không phải là kẻ ngu, về sau có lẽ sẽ thành thật hơn.
Đi ra khỏi phim trường, tiểu Từ hai mắt phát sáng nhìn Yến Thanh Ti: "Chị, phố Nam vừa mới mở một quán nướng, đồ ở đấy ngon lắm chị, nhất là hải sản, ngon cực kì luôn..."
"Được, đến quán đó..."
Đang nói bỗng một chiếc Ferrari lao tới, dừng lại trước mặt Yến Thanh Ti và tiểu Từ, thiếu chút nữa thì đâm luôn vào hai người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...