Mỗi người dường như đang chia nhau số lần NG, cô một lần, tôi một lần, nhiều người như thế cộng vào đúng đủ để là kéo dài thời gian.
Đạo diễn tức đến nỗi tí thì đập luôn máy quay, gào lên: “Cảnh này mà không quay xong, đừng hòng ai được nghỉ, tiếp tục!”
Lớp áo trong của Yến Thanh Ti đã ướt đẫm, phơi dưới ánh mặt trời nóng bỏng như một lớp sắt dán lên người cô, Yến Thanh Ti cảm thấy cả người như thể đang trong lồng hấp vậy.
Triệu Văn Kì nháy mắt với Lư Vân Vân, Lư Vân Vân không biết nên làm thế nào, lắc đầu với cô ta
Tằng Khả Nhân nhìn thấy bọn họ ra hiệu cho nhau, im lặng cúi đầu xuống làm như không biết.
Nhạc Thính Phong đứng nhìn mà sốt ruột mấy lần định xông qua nhưng bị Tiểu Từ cản lại.
Anh nhìn thấy Yến Thanh Ti bước đi bắt đầu lảo đảo, anh cuống cuồng lo lắng, trời nóng như thế này cô sẽ bị cảm nắng mất.
Tiểu Từ nói: “Đây là lần cuối cùng rồi, nếu như không được thật thì đạo diễn sẽ cho nghỉ thôi, chị Thanh Ti cực kì nghiêm túc trong công việc, nếu anh quấy rầy chị ấy làm việc, chị ấy sẽ không vui đâu.
Đôi lông mày của Nhạc Thính Phong nhăn tít lại.
Lại bắt đầu một lần nữa, hoàng hậu dẫn chúng phi tần đi lại một lần, mở đầu không có lời thoại, hoàng hậu chỉ mỉm cười khoé môi dường như bất động, đè giọng xuống thật thấp, nói: “ Cô làm sao thế?”
Yến Thanh Ti cảm giác bộ phục trang trên người nặng như núi, lúc bước đi cảnh vật trước mắt đều hoa lên, cô lạnh nhạt nói: “Vẫn tốt.”
“Mấy người đó hôm nay thật là kì quái, như thể đã thương lượng với nhau từ trước rồi.”
“Đúng thế…”
Đến trước một vườn hoa, mọi người dừng lại, hoàng hậu nói hai câu trước.
Đến lượt thoại của Yến Thanh Ti cô cảm thấy trước mắt cứ tối lại, há miệng: “Bản cung… hôm nay…hôm …”
Đạo diễn Phùng đang đau hết cả đầu, ông ta thấy một người ít khi xảy ra vấn đề như Yến Thanh Ti giờ cũng không nói nổi lời thoại, tức đến mức quát ầm lên: “Thanh Ti, cô làm sao thế, bình thường cô có vấn đề gì đâu, sao hôm nay đến lời thoại cũng không thuộc thế, cô….”
Đạo diễn Phùng còn chưa mắng xong, trước mắt Yến Thanh Ti đã tối sầm, ngã người về đằng sau, những âm thanh xung quanh dường như hoàn toàn biến mất.
Trước khi Yến Thanh Ti nhắm mắt lại cô nhìn thấy bóng dáng của của Nhạc Thính Phong chạy như bay về phía cô, cô nghĩ: xét thấy anh chạy nhanh như thế, tối nay cho phép anh hầu hạ thật tốt.
Đạo diễn bị doạ cho giật bắn, vội vàng chạy đến hỏi: “Sao thế? Sao thế?”
Người diễn vai hoàng hậu cũng là một diễn viên có kinh nghiệm, cau mày nói: “Chắc bị trúng nắng rồi.”
Đạo diễn Phùng nhất thời hối hận, chắc không phải là vì ông ép diễn viên quá ác đấy chứ?
Nhạc Thính Phong lạnh lùng liếc đám người ở đây: “Cút hết ra cho tôi.”
Anh bế Yến Thanh Ti lên, hét lên: “Tiểu Từ, mau lái xe đi.”
Tiểu Từ ba chân bốn cẳng vội vã đi lái xe.
Lư Vân Vân cắn môi vẻ mặt ảo não nhìn Triệu Văn Kì.
Triệu Văn Kì cười nói: “Cuối cùng thì cũng có thể nghỉ ngơi được rồi.”
……
Yến Thanh Ti chưa mở mắt đã cảm thấy có một làn gió mát mẻ đang hiu hiu thổi, rất thoải mái, cô mở mắt ra liền nhìn thấy Nhạc Thính Phong đang ngồi bên cạnh, một tay chống cằm hình như đang ngủ, tay phải cầm một cái quạt, chầm chậm quạt cho cô.
Trái tin Yến Thanh Ti khẽ run lên, trước khi cô lên tám, lúc đó trong nhà rất nghèo, mùa hè nóng không ngủ được, mẹ cô luôn quạt cho cô ngủ như thế này, giữa đêm tỉnh lại vài lần, dù mẹ cô đã ngủ rồi, nhưng tay mẹ vẫn quạt không ngừng, đôi mắt Yến Thanh Ti cay cay như sắp khóc.
“Em tỉnh rồi.”
Yến Thanh Ti đột nhiên giơ tay ôm lấy cổ của Nhạc Thính Phong kéo xuống, hôn lên môi anh, cô không muốn để người khác nhìn thấy nước mắt của mình: “Bản cung hôm nay có bệnh, ngươi có muốn đổi ngày thị tẩm không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...