Nhạc Thính Phong trầm mặt xuống: "Mẹ, có phải Yến Thanh Ti không?"
Nhạc phu nhân hừ một tiếng, gửi thẳng cho Nhạc Thính Phong một tấm ảnh, tấm ảnh đó là bà chụp trộm Hạ Lan Phương Niên đang đứng đối diện với Yến Thanh Ti.
Nhạc Thính Phong thấy bức hình, suýt chút nữa thì đập nát cả điện thoại.
"Yến Thanh Ti, em được lắm, tôi vì em mà đấu đá với Cận Tuyết Sơ sắp chảy sắp chảy cả máu, em thì giỏi rồi, dám quyến rũ Hạ Lan sau lưng tôi, thật là......"
Sểnh ra một cái là tình địch mọc lên khắp nơi.
Nhạc Thính Phong thấy thật buồn bực, người ta theo đuổi một cô gái thì dễ như trở bàn tay, sao anh lại khó khăn thế này nhỉ, tình địch thì cứ như măng mọc sau mưa, mọc khắp nơi khắp chốn.
Bên này còn đang phòng Cận Tuyết Sơ, đằng kia Hạ Lan Phương Niên đã tranh thủ cơ hội rồi.
Nhạc Thính Phong lạnh lùng hỏi: "Mẹ, mẹ gặp cô ấy à."
"Phải......"
"Mẹ có nói chuyện với cô ấy không?"
Nhạc phu nhân xấu xa nói: "Sao mẹ phải nói với mày, mày chỉ cần biết Hạ Lan Phương Niên đang gây sự chú ý với con bé là được rồi, có trông coi nổi không là việc của mày."
Nhạc Thính Phong cảm thấy có gì đó là lạ, anh hỏi: "Mẹ, sao hôm nay lại có lòng tốt thế, bình thường chẳng phải mẹ nói cứ nhắc tới cô ấy là thấy phiền sao?"
"Mẹ mày thích đấy....... hừ.........."
Nhạc phu nhân nói xong liền dập điện thoại.
Nhạc Thính Phong gọi lại, bà tắt máy, hai người đúng thật là mẹ con, gọi điện cho đối phương, nếu không nghe máy là kiểu gì cũng kiên trì gọi mãi mới thôi.
Nhạc phu nhân tắt hẳn máy luôn: "Ai bảo mày cả ngày đều không nghe điện thoại của mẹ, xí....... Cho sốt ruột chết luôn."
..........
Kết quả, Nhạc phu nhân vừa về đến nhà được một lúc, Nhạc Thính Phong cũng đã về tới nơi, vừa vào tới cửa anh đã gọi: "Mẹ........."
Nhạc phu nhân trợn tròn mắt: "Hê, linh thật đấy, nếu mẹ không nói tới con tiểu........ Yến Thanh Ti, thì mày cũng chẳng thèm về đúng không?"
Nhạc phu nhân quen miệng gọi cô là tiểu yêu tinh rồi, nhưng không biết tại sao nói được một nửa bà lại đổi lại.
Nhạc Thính Phong khoanh tay, nghi ngờ nhìn Nhạc phu nhân: "Thường ngày lúc nào mẹ cũng con tiểu yêu tinh này con tiểu yêu tinh nọ cơ mà, sao hôm nay không gọi nữa?"
Nhạc phu nhân sờ sờ lên mái tóc: "Có sao?"
Nhạc Thính Phong nhìn bà chằm chằm: "Mẹ, mẹ nói thật cho con biết đi, hôm nay mẹ đã nói gì với Yến Thanh Ti?"
Nhạc phu nhân nhìn ngó khắp nơi nhưng không nhìn Nhạc Thính Phong: "Chẳng nói gì hết."
Nhạc Thính Phong ngồi xuống ôm lấy vai bà: "Mẹ, mẹ không phải là người biết nói dối, nói nhanh, nói cho con biết đi, chẳng lẽ ngay đến cả con trai mẹ mà mẹ còn giấu, có ai như mẹ không hả?"
Nhạc phu nhân gạt tay Nhạc Thính Phong ra: "Đã bảo không có gì rồi mà, chuyện phụ nữ mày thăm dò làm gì, dù sao....... lúc Phương Niên tìm con bé nói chuyện thì mẹ đã kéo nó đi rồi, mẹ nói mày đang đợi bọn mẹ ăn cơm, mẹ thấy sắc mặt Phương Niên không được tốt lắm, mẹ đã lớn thế này rồi, vì mày mà mẹ còn phải đi lừa một đứa con nít đấy."
Nhạc Thính Phong cười: "Mẹ, mẹ làm được chuyện tốt rồi, cuối cùng thì mẹ cũng không bẫy con nữa."
"Mẹ bẫy mày hồi nào."
"Thế ai nói với Yến Thanh Ti con là đứa không ra gì."
"Mẹ..... Mẹ........ cũng có nói sai đâu, đúng là từ nhỏ tới lớn mày đều hư đốn còn gì."
Nhạc Thính Phong thở dài: "Mẹ, mẹ....... Con là con trai mẹ đấy, kể cả con có không tốt đẹp gì đi chăng nữa, mẹ cũng phải nói tốt cho con, đặc biệt là trước mặt cô gái mà con mẹ đang theo đuổi chứ."
Nhạc phu nhân trợn mắt nhìn Nhạc Phính Phong: "Vậy mày nói xem, mày ngoài việc có tiền với trông cũng ra cái hồn người, thì có gì đáng để tao khen không hả."
Nhạc Thính Phong nằm ngả ra sau, chủ đề này không thể tiếp tục được nữa rồi.
Mấy ngày nay anh đều buồn bực, từ sau hôm bị Yến Thanh Ti ngủ không trả tiền, Nhạc Thính Phong cũng mấy ngày không về nhà rồi, buổi tối không ngủ được anh toàn tới Bích Lan Đình uống rượu, cứ khăng khăng là tửu lượng tốt lắm, cuối cùng say cả đám rồi cũng chỉ còn mình anh tỉnh táo ngồi ngẩn đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...