Nhạc phu nhân đứng phắt dậy, thấy Yến Thanh Ti vô sự bà mới thở phào một hơi.
Yến Thanh Ti thúc bà Vương tới trước mặt Nhạc phu nhân, đưa chiếc túi nhung cho bà: "Bác xem xem đây có phải bộ trang sức của bác không."
Nhạc phu nhân nhận lấy rồi nhìn một cái, cả bộ trang sức đều ở đây, là hàng thật. Bà cứ tưởng không thể lấy được, không ngờ chuyện khó khăn như vậy Yến Thanh Ti lại có thể xử lí một cách dễ dàng.
Yến Thanh Ti trong mắt Nhạc phu nhân lúc này chính là ba chữ - Quá lợi hại.
Yến Thanh Ti đảo mắt nhìn đám người thông đồng với bà Vương: "Sao không ho he gì thế, câm hết rồi à." Cô đặt chiếc lọ lên bàn, phát ra âm thanh khiến mấy người đó đều run lên cầm cập.
Bà Vương run rẩy, vội nói: "Nhạc phu nhân, thật xin lỗi, bà là người độ lượng, tôi.... tôi chỉ nhất thời nổi lòng tham, cả đời tôi chắc sẽ chẳng thể nào có được một bộ trang sức nào quý giá như vậy, nên bị mờ mắt, tôi có lỗi với bà, tôi biết bà hiền lành lương thiện, chắc chắn sẽ tha thứ cho tôi đúng không?"
Nhạc phu nhân quả thật rất ghét bà Vương, nghe bà ta xin lỗi bà cũng chẳng thấy dễ chịu gì, kể cả đầu óc bà có hạn hẹp thì cũng có thể nghe ra rõ ràng bà ta đang bẫy bà, nếu bà không tha thứ thì có nghĩa là tâm địa bà xấu xa, bà nhìn Yến Thanh Ti, đứng bên cạnh cô.
Yến Thanh Ti thở dài, thật không biết bà chủ nhà cô trước đây đã bị đám người này lừa bao nhiêu lần rồi nữa, hôm nay nếu cô không đụng mặt tại đây chắc chắc bà lại phải chịu thiệt rồi.
Yến Thanh Ti cười lạnh: "Vậy ý của bà là, bà lấy trộm đồ của người khác, bị người ta tóm được, nếu người ta không tha thứ cho bà thì có nghĩa là lòng dạ người ta xấu xa đúng không, bác gái nhà tôi tốt tính thật, nhưng tôi thì không có tử tế như vậy, ai dám động tới người của tôi thì tôi sẽ đì chết người đó, lúc trước chẳng phải bà cứ to mồm kêu vu oan cho bà, thích thì tới đồn cảnh sát sao? Được thôi, vậy thì báo cảnh sát đi."
Yến Thanh Ti lấy điện thoại ra bật một đoạn thu âm, ghi lại những lời ban nãy của bà Vương, thừa nhận trộm bộ đồ trang sức dưới sức ép của cô.
Trải qua nhiều chuyện, nên làm việc gì Yến Thanh Ti cũng thích giữ một đường lui cho mình, lúc cô cho điện thoại vào túi thì cũng đã bật chế độ thu âm luôn rồi.
"Bộ nữ trang này là đồ đắt tiền, bà nói xem tội ăn cắp sẽ bị phạt bao nhiêu năm tù?"
Bà Vương sợ quá vội nói: "Tôi xin lỗi, xin lỗi Nhạc phu nhân, là tôi khốn kiếp không ra gì, là tôi ỷ lại bà hiền lành nên ức hiếp bà, tôi sai rồi, xin bà tha cho tôi lần này, sau này......... Đảm bảo tôi sẽ không dám làm chuyện như vậy nữa, chỉ cần thấy bà tôi sẽ đi đường vòng tránh bà."
Yến Thanh Ti nói: "Thả bà ta hay giao chứng cứ cho cảnh sát, tùy vào bác đấy."
Nhạc phu nhân khẽ đáp: "Chuyện trước đây tôi không muốn nghĩ tới nữa, sau này chúng ta cũng không còn là bạn bè, tôi cũng sẽ không nể mặt bà nữa, bà nói tôi ỷ vào quyền thế ức hiếp người khác, vậy tôi sẽ ức hiếp bà một lần, sau này tôi ở chỗ nào thì không muốn thấy bà chỗ đó."
Bà Vương liên tục nói cảm ơn rồi chạy trối chết.
Nhạc phu nhân có làm vậy Yến Thanh Ti cũng chẳng thấy lạ, người này tâm can còn mềm yếu hơn cả đậu phụ, đã thế còn đơn giản lương thiện, bà làm vậy mới là bình thường.
Nhạc phu nhân không ngờ Yến Thanh Ti lại giúp bà, dù sao thì trước đây bà cũng chẳng nghĩ tốt gì về cô, nghĩ tới đây bà lại thấy chột dạ, Nhạc phu nhân nhỏ giọng nói: "Cảm......... Cảm ơn cô, cô.......... tại sao cô lại giúp tôi? Tôi có đối tốt với cô đâu mà.”
Yến Thanh Ti cười: "Xấu sao? Nhưng bác cũng có muốn lấy mạng của con đâu, trên đời này có quá nhiều người thông minh nhưng ngốc nghếch ngây thơ như bác đúng là hiếm thấy, nếu bác bị bắt nạt nhiều xong trở nên thông minh thì con biết làm sao đây? Sau này, lúc con với bác có cãi nhau, chẳng phải con sẽ không cãi thắng được bác sao?”
-----------
Yến thổ hào: Bồ với mẹ tôi lén rút ngắn quan hệ sau lưng tôi kìa, lo ghê, liệu mẹ có lại đào hố lấp tôi không nhỉ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...