Trong chuyện này, Yến Thanh Ti thật không quen để nhạc thính phomg chủ động, cô không thích bị người khác đè.
Biểu cảm trên mặt Nhạc Thính Phong rất đặc sắc, chỉ là trong xe tối quá, nên Yến Thanh Ti không nhìn rõ.
Yến Thanh Ti nắm chặt lấy cằm của Nhạc Thính Phong, cúi đầu hôn anh.
Nhạc Thính Phong lập tức vòng tay ôm lấy cô, trong lúc hôn anh nghĩ thầm, dù sao chuyện đổi vai này cũng chẳng phải là lần một lần hai nữa, quen rồi thì tốt, chỉ cần kết quả như nhau, chỉ cần hôn được cô là được rồi.
Giờ Nhạc Thính Phong cảm thấy, cũng không cần thiết phải kén cá chọn canh như thế, dù gì thì có còn hơn không.
Bị ngược đãi nhiều thành quen, giờ được chấm mút tí anh cũng thấy đủ.
Nếu để người khác biết chuyện này, đường đường Nhạc Thái Tử, mà phải ủy khuất đến thế, thật là không còn mặt mũi nào để gặp người khác.
Yến Thanh Ti ôm chặt lấy gương mặt của Nhạc Thính Phong, cắn lên môi anh, nhỏ giọng thì thầm một câu: “Cái tay đừng có sờ loạn, nếu không…tôi chặt luôn đi bây giờ.”
“Ông đây đến để giúp em đấy, khách khí với tôi một chút, tôi là ông chủ của em đấy, ông chủ đấy em biết không hả?” Nhạc Thính Phong âm thầm khinh bỉ, nhưng mà cái tay chui vào trong áo của Yến Thanh Ti đâu chịu chui ra, cùng lắm thì không động đậy là được chứ gì.
“Cho nên… đây là món quà cảm ơn của tôi tặng lại cho anh đó?” Yến Thanh Ti cười xinh đẹp, cô cúi đầu, chữ cuối cùng của câu nói biến mất giữa đôi môi của hai người.
Bầu không khí trong xe dần dần nóng lên, qua một lúc lâu, Yến Thanh Ti buông Nhạc Thính Phong ra, ngồi về ghế lái phụ, ngón tay cô quệt qua đôi môi, đôi mắt lấp lánh nước tràn đầy vẻ lưu manh, “Sướng rồi thì đi thôi.”
Khoé miệng Nhạc Thính Phong giần giật, sao anh cứ cảm giác mình như thiếu nữ nhà lành bị ác bá khinh bạc thế nhỉ, cảm giác này nó sai sai thế nào ấy.
Nhạc Thính Phong bất động nhìn đôi môi đỏ mọng hơi sưng của Yến Thanh Ti, sự buồn bực trong lòng vơi bớt vài phần, anh âm trầm nói: “Gan cũng to lắm, không sợ tôi bắt cóc em à?”
Yến Thanh Ti quay sang nhìn anh, một tay nâng cằm Nhạc Thính Phong lên: “Tôi sợ cái gì chứ, anh đã đổi tên thành Yến Thính Phong rồi, người cũng là của tôi rồi, tôi còn sợ cái gì nữa chứ?”
Quá khứ đen tối không ngờ lại bị nhắc đến, thoáng cái mặt Nhạc Thính Phong đã đen xì, bốp một cái, anh đánh vào tay của Yến Thanh Ti, “Ngồi yên, nghịch cái gì mà nghịch, vừa lên xe đã quyến rũ tôi, tôi nói cho em hay, ông đây mỹ nữ có ngồi trong lòng cũng không loạn*, đừng có coi tôi là người tuỳ tiện, tôi là chính nhân quân tử đấy, biết không?”
(*Điển tích về Liễu Hạ Huệ, thỉnh hỏi google.)
Yến Thanh Ti liếc anh một cái: “Ồ… ngồi trong lòng mà không loạn à, đúng là nhìn không ra.”
Nhạc Thính Phong tức đến mức nghiến răng, tiểu yêu tinh này, thủ đoạn trêu chọc người khác đúng là số một, chỉ cần một ánh mắt thôi cũng có thể khiến người khác chết mê chết mệt, “Giờ em đừng có nói gì cả, đừng có mở mồm, tâm trạng của sếp đây đang không vui, giờ là em đang nhờ cậy tôi, tốt nhất em nên nghĩ cách làm cho tôi vui đi, nếu không, ông đây không đưa em đi nữa.”
Yến Thanh Ti chống cằm, cười quyến rũ: “Có phải tôi chủ động tìm anh đâu mà, nhỉ?”
Nhạc Thính Phong nghiến răng ken két: “Được, là ông đây tự chuốc lấy phiền phức.”
Nói chuyện với Yến Thanh Ti, anh vĩnh viễn không bao giờ chiếm thế thượng phong.
Nhạc Thính Phong khởi động xe, đạp mạnh chân ga, lao xe vọt ra ngoài.
Yến Thanh Ti bỗng cảm thấy tâm tình vui vẻ, nhìn thấy cái vẻ tức sắp chết của Nhạc Thính Phong, cô lại càng cảm thấy vui vẻ.
Giờ mỗi khi tiếp xúc với Nhạc Thính Phong, vô hình chung đã thay đổi rất nhiều so với ban đầu.
Cô cũng không miêu tả được rõ ràng, cứ quấn quýt với nhau như vậy, giống như loanh quanh mãi trong một cái ngõ cụt, những điều duy nhất cô có thể chắc chắn, sự phản cảm của cô đối với Nhạc Thính Phong hình như đã vơi đi một ít.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...