Tâm trạng của Yến Thanh Ti khá là tốt, không nhịn được muốn khích bác Nhạc Thính Phong.
Đầu bên kia thoáng im lặng một lát, nhưng cách một cái điện thoại, Yến Thanh Ti cũng có thể cảm thấy cả người Nhạc Thính Phong đang toát lên cơn giận ngùn ngụt.
“Em đang ở nơi nào?”
Giọng nói Nhạc Thính Phong lạnh lẽo, ở đầu bên kia anh ta sắp bóp nát cái điện thoại ra rồi.
Yến Thanh Ti ngắm nụ cười xinh đẹp của mình trong gương: “Đương nhiên là không thể nói cho anh biết rồi, nếu không tối nay tôi làm sao mà chơi 419 với người đàn ông tôi mới câu được đây!”
Nghĩ đến cái bộ dạng tức giận đến phát điên của Nhạc Thính Phong hiện giờ Yến Thanh Ti lại càng thấy vui vẻ.
Nhạc Thính Phong cười lạnh một tiếng: “Được, em đợi đó cho tôi, em tốt nhất nên cầu cho cái gã mà em vừa tìm được đủ lợi hại để che chở cho em đi.”
Yến Thanh Ti nhướng mày: “Đợi anh đến đây ấy hả? Anh đến đây làm cái gì, đến xem tôi cấu kết với người ta làm chuyện đồi bại, kết lại thành đôi à?”
“Ha ha, ông đây không đến đó để xem các người, ông đến đó để giết người, băm vằm đôi cẩu nam nữ các người ra.”
“Được thôi, có thể tìm được chỗ tôi thì cứ đến, nhưng mà… giờ hình như cũng đã muộn rồi, tối tăm mịt mùng thế này cực kì thích hợp để tìm đàn ông hẹn 419.”
Yến Thanh Ti dứt lời liền cúp máy. Cô đứng trước gương nở một nụ cười mỉm đầy mê hoặc, “Đi xem kịch hay nào.”
Yến Thanh Ti ngẩng cao đầu, trên khoé miệng là nụ cười xinh đẹp, quay người đi ra cửa, vở kịch đặc sắc do chính tay cô sắp xếp này cô không thể bỏ lỡ được.
Yến Thanh Ti quay về hội trường, cô liếc mắt nhìn trong đám người, không thấy hai vợ chồng Yến Tùng Nam đâu cả, hai vợ chồng nhà này chắc chắn là đã tìm một nơi yên tĩnh để giải quyết rồi.
Yến Thanh Ti nhìn thấy Thang Ngọc Dao từ đằng xa, cô khẽ gật đầu, nói cho cô ấy biết bên mình đã sắp xếp ổn thoả cả rồi.
Quay lại Yến Thanh Ti lại thấy Lạc Cẩm Xuyên, gương mặt anh ta lạnh lùng, Yến thì Minh Châu đang đứng cạnh anh ta cười ngượng ngập, bọn họ đang nói chuyện với cha mẹ của Lạc Cẩm Xuyên.
Yến Thanh Ti nở một nụ cười xấu xa, muốn gả vào Lạc gia à, tôi càng không để cho cô được như nguyện.
Tôi xấu xa thế này, sao có thể nhìn cô hạnh phúc mĩ mãn được, muốn được thoả mãn như nguyện à, bà chị tốt của tôi.
Yến Thanh Ti bước đi mềm mại uyển chuyển, chỉ vài bước ngắn ngủi từ chối khá nhiều đàn ông tiếp cận cô, thành công đi đến bên cạnh Lạc Cẩm Xuyên, ôm lấy cánh tay trái của anh ta.
Lạc Cẩm Xuyên kinh ngạc cúi đầu nhìn Yến Thanh Ti, ngay lúc đó anh ta đã cảm thấy có chuyện không ổn.
Ông bà Lạc nhìn thấy Yến Thanh Ti đều nhíu mày, mặt mày Yến Minh Châu trở nên trắng bệch luôn rồi, tay cô ta đang run rẩy, bởi cô ta biết Yến Thanh Ti sẽ không để cô ta yên.
Yến Minh Châu lập tức nói: “Em ở đây làm cái gì, đây không phải là chỗ em nên ở, đi ngay đi.”
Cô ta hận không thể trực tiếp đẩy Yến Thanh Ti ra, nhưng bởi vì đang đứng trước mặt cha mẹ của Lạc Cẩm Xuyên nên cô ta không dám làm thế.
Yến Thanh Ti cười đến ngọt ngào: “Đi đâu được nha, chị thật là tình cảm giữa chúng ta tốt thế mà, em cũng nên đến gặp cha mẹ chồng tương lai của chị chứ nhỉ, sớm muộn gì.. cũng đều là người một nhà mà.”
Cô quay sang đối diện với ông bà Lạc, cô nói: “Hai vị đây chắc là bác trai và bác gái nhỉ, cháu là Yến Thanh Ti, em gái của chị Minh Châu, cháu tin chắc rằng chị cháu đã từng nhắc đến cháu với hai bác rồi nhỉ.”
Gương mặt bà Lạc nghiêm nghị, mái tóc được chải hết lên, không có một sợi loạn nào, trong mắt bà ta hiện lên sự khinh bỉ: “Cô chính là đứa con gái riêng của nhà họ Yến, cái đứa chuyên môn đi cướp bạn trai của người khác.”
Bị người khác châm biếm thẳng thừng như thế, Yến Thanh Ti chẳng ngượng ngùng chút nào, nụ cười càng ngọt ngào, cô gật đầu nói: “Còn không phải à, chị cháu kể từ năm lớp tám có 19 người bạn trai đều bị cháu cướp mất.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...