Hạ Lan Phương Niên vội vàng nói: “Cha mẹ, hôm nay đúng là do con, không thể cho Nam Kha một buổi hôn lễ trọn vẹ, xin hai người có thể tha lỗi cho con, nhưng con đảm bảo với cha mẹ, những chuyện như vậy về sau sẽ không bao giờ xảy ra nữa.
Lí Nam Kha muốn nói nhưng Hạ Lan Phương Niên nắm lấy thay cô, không cho cô lên tiếng.
Cha vợ đang tức giận, nếu cô ấy lại đi giúp anh thì ông sẽ càng giận thêm.
Bởi vì không một cha mẹ nào hy vọng con mình cự cãi với mình vì một “người lạ”, tuy đã kết hôn rồi nhưng dù sao cũng là con rể, luôn nằm trong thời kỳ theo dõi.
“Tuy tôi đã đồng ý cho hai cô cậu kết hôn, những chuyện trong nhà cậu, tôi không muốn nói tới lần thứ 2.”
Hạ Lan Phương Niên gật đầu: “Vâng, con có trách nhiệm trong chuyện này, con đã cắt đứt sạch sẽ với Hạ Lan Tú Sắc, con biết rất rõ Lí Nam Kha là vợ con, là người sẽ sống chung với con, mặc kệ bất kỳ lúc nào con cũng sẽ đứng về phía cô ấy.
Không cần biết vào bất kỳ lúc nào, khi nói chuyện với cha vợ thì người sai luôn là mình, Hạ Lan Phương Niên biết rất rõ điều này.
Anh thừa nhận rất nhanh, nói lại rất thành thật, hoàn toàn không có ý muốn chối bỏ trách nhiệm, điều này đã khiến cho ngọn lửa tức giận trong lòng Lý thị trưởng dịu đi không ít.
Mẹ Lí Nam Kha cũng tranh thủ nói: “Ông xem khi ả ta đến, Niên Phương cũng chẳng hề nể mặt cô ta chút nào, hai đứa nó đã bận rột suốt một ngày, chắc chắn đã mệt rồi, ông đừng có nói nhiều nữa!”
Lí Nam Kha cũng vội nói: “Ba, chuyện này Phương Niên cũng không muốn nó xảy ra, với lại có thể xử lý cô ta một lần một, đó cũng là một chuyện tốt.”
“Cô ta đâu? Đừng tưởng rằng tôi không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì.”
“Hai chúng con đang tính đi giải quyết chuyện này, hai người cứ yên tâm, con tuyệt đối sẽ không mềm lòng.” Trong lòng Hạ Lan Phương Niên rất rõ ràng trong việc phải làm như thế nào. Lần này anh đã hoàn toàn nhìn rõ bộ mặt của Hạ Lan Tú Sắc.
Lý thị trưởng phất tay: “Vậy hai đứa đi đi, loại người như cô ta, ngày nào không xử lý thì sẽ phiền phức đến ngày đó.”
“Vâng, ba nói rất đúng, con đã biết phải làm như thế nào, sẽ không để lại bất kỳ mối hậu hoạn nào.”
“Biết là tốt, cần gì cứ nói tới ta một tiếng.”
“Cảm ơn ba, nếu có con nhất định sẽ đi nhờ vả người.”
……
Vì để tránh cảnh đêm dài lắm mộng, hôm đó Hạ Lan Phương Niên đã liên lạc với một bệnh viện tâm thần.
Anh muốn một mình đưa Hạ Lan Tú Sắc đi, nhưng Lí Nam Kha không yên tâ, nên cô cũng đi theo.
Họ trói tay chân của Hạ Lan Tú Sắc lại, dùng băng keo dán chặt miệt cô ta, để phòng việc cô ta chạy thoát và kêu ta.
Trên đường đi, trời đã chuyển tối, đi được nửa đường Hạ Lan Tú Sắc đã tỉnh lại.
Cô ta vừa mở mắt, ngơ ngắc một hồi sau đó bắt đầu giãy dụa, những hai hai tay đã bị dây thừng trói chặt, miệng thì bị dán bởi băng keo, căn bản không thể nói được gì, cũng không thể cử động được.
Lí Nam Kha nghe thấy động tĩnh từ phía sau, xoay đầu: “Tỉnh rồi à?”
“Ô Ô Ô.....”
“Muốn nói chuyện?”
“Ô Ô....”
“Được, tôi sẽ lộ ra cho cô, dù sao đây cũng là lần cuối cùng cô nói chuyện với chúng tôi rồi.”
Xẹt... Lí Nam Kha giơ tay ra xé đi miếng băng keo trên miệng Hạ Lan Tú Sắc
Khả năng dính của loại băng keo này rất tốt, lúc xé đã kéo theo một mảnh da nhỏ trên miệng cô ta, máu chạy ra rất nhanh, ngưng động thành giọng trên môi cô ta.
“Các người muốn đưa tôi đi đâu? Muốn giết tôi sao?” Hạ Lan Tú Sắc đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi, cả người run lẩy bẩy, ánh mắt nhìn hai người trở nên trống rỗng.
Lí Nam Kha khinh bỉ nói: “Đúng rồi, đem cô đi hủy thi diệt thích.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...