Nhưng đợi đến 20 phút sau, Hạ Lan Phương Niên vẫn chưa trở lại, Lí Nam Kha cảm thấy không ổn, bèn kêu người đi tìm, kết quả không thấy Hạ Lan Niên Quân trong nhà vệ sinh, mà chỉ tìm thấy một bồi bàn nam bị đánh ngất xỉu trong đó.
Lí Nam Kha sợ đến mặt mũi trắng bệnh: “Tôi đã nói là ả đê tiện đó sẽ không dế dàng bỏ qua như thế, tôi phải bắt được cô ta, sau đó xé xác cô ta ra!”
Lí Nam Kha tức giận đến mưc cắn răng nghiến lợi, lúc nãy cô không thả Hạ Lan Tú Sắc đi!
Yến Thanh Ti nói: “Đừng nóng vội, xung quanh khách sạn đều có bảo vệ, tất cả lối ra đều có người trông chừng, trước tiên xem thử có ai ra khỏi khách sạn hay không, tôi cảm thấy...anh ấy vẫn còn ở trong khách sạn này.
Dĩ nhiên không thể để các khách mời biết được việc chú rể biến mấy trong buổi hôn lễ. Cho nên việc tìm người chỉ có thể âm thầm tiến hành.
Lí Nam Kha đã cho người kiểm tra tất cả camera ở tất cả các lối ra, nhưng không phát hiện được ai có khả khi, bao gồm của Hạ Lan Tú Sắc. Chỉ có đoạn ghi hình lúc cô ta bước vào, không thấy cô ta rời khỏi đây.
Tức là sau khi cô ta rời khỏi sảnh tổ chức đám cưới thì không có ra khỏi cửa lớn của khách sạn này.
Như vậy không hề có đối tượng tình nghi nào khác, người làm ra việc này chắc chắn là Hạ Lan Tú Sắc.
Vì để không làm khách mời nghi ngờ nên Lí Nam Kha không thể rời đi, cô phải ở lại, nhưng thời gian Hạ Lan Phương Niên rời đi khá dài, nên có người hỏi: “Chú rể đầu rồi cô dâu? Chắc không phải sợ bị chuốc rượu nên đã lén trốn đi rồi chứ?
Lí Nam Kha cười nói: “Đâu có, Phương Niên anh ấy bị đau bụng, một lát nữa sẽ trở lại thôi.”
Cô vừa nói xong thì một cậu nhóc chừng năm sáu tuổi đột nhiên lên tiếng: “Dì nói dối!”
Lí Nam Kha chợt giật mình nhưng vẫn cười nói: “Cậu bạn nhỏ, sao cô lại nói dối chứ?”
Cậu nhóc ngẩng mặt lên nói: “Lúc nãy con thấy anh chủ rể và một chị gái khác cùng đi lên lầu, họ còn ôm nhau nữa cơ.”
Mọi người xong liền biến sắc, mẹ của cậu nhóc mới phản ứng lại kịp, giơ tay đánh một phát vào mông cậu bé: “Con nói bậy gì đó?”
Bà ấy đánh không hề nhẹ, một cái đánh làm thằng bé khóc thét lên.
Bà ấy vọi nói: “Thật xin lỗi Lý tiểu thư, thằng bé nghịch ngợm quá, không hiểu chuyện, cô dừng so đo với nó, thằng nhóc này nó có hiểu gì đâu, chắc chắn là nó nhìn nhầm rồi.”
Những người xung quanh cũng hùa theo: “Đúng vậy, đúng vậy, đứa bé đó chắc đã nhìn nhầm rồi, tụi nhỏ chỉ biết ham chơi thôi.”
Cậu nhóc vùng vẫy trong lòng mẹ nó: “Con không nhìn nhầm, con không nói dối, những lời con nói đều là sự thật...huhu, con đã nhìn thấy anh chú rể và chị mặc váy đỏ lúc nãy thật mà...chị váy đỏ đó còn không cho con nói với ai....”
Lí Nam Kha siết chặt tay, trong làm cảm thấy hỗn loạn, cô rất muốn rời khỏi đây để tìm Hạ Lan Phương Niên, nhưng tình huống trước mắt không cho phép cô rời đi.
Vốn dĩ họ muốn âm thầm tìm kiếm Hạ Lan Phương Niên, tốt nhất là tìm được anh ấy trước khi bị người khác phát hiện.
Nhưng, ai ngờ được, một câu nói vô tâm của đứa bé đó đã khiến mọi việc bị lộ tẩy.
Tất cả mọi người đều biết Hạ Lan Tú sắc là em gái của Hạ Lan Phương Niên, nếu họ đang ôm nhau, vậy thì....”
Dĩ nhiên Lí Nam Kha tin tưởng Hạ Lan Phương Niên, nhưng cô không thể tin ả đê điện đó được, nếu cứ như thế danh tiếng của Hạ Lan Phương Niên sẽ bị phá vỡ, e rằng hôn lễ cũng sẽ bị hủy theo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...