Nhạc Thính Phong cũng không biết sao lại cảm giác tên này nhìn rất không vừa mắt, cực kì muốn đánh hắn, một thằng đàn ông có tay có chân, chỉ cần chăm chỉ một chút thì cũng sẽ không đến mức biến bản thân mình thành ra thế này, cho dù thật sự là một kẻ thang thang, nhưng cũng không hề dơ bẩn như tên này.
Những lời hắn ta nói anh đều nghe thấy hết, anh cảm thấy chắc vì bà xã mình cũng là một đại minh tinh nên khi nghe hắn ta nói ra những lời ấy, anh mới trở nên tức giận, phẫn nộ kỳ lạ.
Hôm qua ngủ với tiểu minh tinh, hôm nay sắp được ngủ với đại minh tinh gì chứ, tên ăn mày này không biết từ đâu chui ra chạy đến bãi đỗ xe của khách sạn này, mà người của đoàn phim ở trong khách sạn này chỉ có nhóm của Thanh Ti, còn minh tinh trong miệng hắn, chắc chắn ám chỉ đến người trong đoàn phim này.
Nhạc Thính Phong không biết, đại minh tinh mà hắn nói tới là ai, nếu không phải thì hắn bị đánh vì đáng đời, loại người bẩn thíu như hắn sinh ra là để cho người đánh chết.
Còn nếu phải thì, haha, cho dù lần này không đánh chết được hắn ta thì quay về cũng sẽ nghĩ cách xử chết hắn ta.
Tuy hôm đó tên ăn mày này mạnh hơn Hạ Lan Tú Sắc, nhưng so với Nhạc Thính Phong thì hắn chẳng có chút sức phản kháng nào.
Hắn khom người xin tha mạng, cũng không biết mình đắc tội với Nhạc Thính Phong ở chỗ nào, nhưng mặc cho hắn nói thế nào chân của Nhạc Thính Phong vẫn đá không ngừng nghỉ.
Nhạc Thính Phong không đánh người bắng tay, anh ghét sự dơ bẩn của hắn, lát nữa anh còn phải mang hộp giữ ấm lên, lỡ bẩn rồi thì phải làm sao?
Anh dung chân, từng cú một đá ngã hắn ta, mỗi lần khi hắn vừa bò dậy là bị Nhạc Thính Phong đá ngã. Hắn bị đá đến nỗi mặt mũi bầm dập, rang bị rơi mất hai cái, trên mặt chảy đầy máu, cuối cùng nằm bất động trên đất như một con chó sắp chết.
Nhạc Thính Phong cảm thấy cũng đủ rồi, sau đó cuối người nhặt bình giữ ấm từ dưới đất lên.
“Ông đây cảnh cáo mày, đừng có nghĩ tới những việc không nên làm, nếu không, tao sẽ khiến cho mày chết mà không biết lý do.”
Tên ăn mày đó bị đánh đến mức không nói nổi, màu chảy đầy miệng, nằm co giật trên mặt đất.
Nhạc Thính Phong xách bình giữ nhiệt lên đầu, sau khi đánh xong một trận, anh cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn nhiều.
Không cần biết người mà tên khốn đó nói là ai, Nhạc Thính Phong vẫn cảm thấy đánh hắn ta rất đáng.
Khi đến nơi, anh ấy thuần thục tìm được cửa phòng Yến Thanh Ti rồi ấn chuông cửa.
Ngay lập tức cửa phòng mở ra, Nhạc Thính Phong không cần nhìn Yến Thanh Ti đã vươn tay ra ôm lấy cô: “Bà xã, nhớ em đến chết mất, nhanh nào, cho anh hun một cái nào.”
Yến Thanh Ti vừa mở cửa, là liền bị Nhạc Thính Phong ôm trọn vào long.
Ngay lập tức cô đã được mùi kỳ lạ trên người anh, ghét bỏ nói: “Trên người anh có mùi gì vậy? Mau buông em ra!”
Nhạc Thính Phong bĩu môi, buông Yến Thanh Ti ra, cuối đầu ngửi cơ thể mình: “Rõ ràng anh đã không dùng tay, mà chỉ dùng chân, mà sao mùi này lại ám ghê thế nhỉ?”
Cô kinh ngạc nói: “Anh đã làm gì? Đúng rồi sao lâu như thế anh mới lên tới đây?”
Nhạc Thính Phong sờ sờ mũi: “Ở dưới bãi đỗ xe, anh gặp phải một tên khốn dơ bẩn, nên tiện tay đánh hắn một trận.”
“Cái gì? Anh đánh nhau với người ta ở dưới kia?” Yến Thanh Ti nhăn mày, lập tức kiểm tra khắp người anh
Cô không hề chấn vấn tại sao Nhạc Thính Phong lại đánh nhau với người khác, bởi vì cô biết anh không phải loại người vô duyên vô cớ đi đánh nhau với người khác, chắc chắn có lỳ do gì đó trong chuyện này. So với chuyện đánh nhau, cô càng quan tâm chuyện anh có bị thương hay không.
Trong long Nhạc Thính Phong cảm thấy ấm áp, anh cười nói: “Bà xã à anh không sao, người có sao là tên khốn kia, sau khi anh đánh xong hắn vẫn đang nằm dưới bãi đỗ, không bò dậy nổi kia kìa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...