Vốn dĩ Yến Thanh Ti vẫn còn tức giận, nhưng sau khi nghe xong câu đó cô đã hết giận trong chốc lát, cô nhìn chằm chằm vào Tiểu Triệu và hỏi Nhạc Thính Phong: “Anh đang ở đâu?”
“Ở dưới khách sạn em đang ở, anh vừa mới dừng xe xong, đang tính đi lên.”
Yến Thanh Ti cười: “Được, vậy anh tự lên đi nhé!”
“Được thôi bà xã, anh có mang đồ ăn tới cho em, em rửa tay đi rồi lát nữa ăn khuya.”
Yến Thanh Ti cười: “Ừ, biết rồi, anh nhanh lên nhé!”
Khắp người Tiểu Triệu đổ đầy mồ hôi lạnh, cô ta cẩn thận nói: “Chị Thanh Ti, chị thấy đó, em không có lừa chị, nếu...ông chủ đã tới rồi, vậy em đi trước đây,.”không làm phiền hai người nữa.”
Yến Thanh Ti không noi gì, không lừa tôi vậy cô hốt hoảng như thế để làm gì. Rõ ràng là dáng vẻ có tật giật mình.
Nét mặt của Tiểu Triệu vốn dĩ đã không bình thường, tuy Nhạc Thính Phong đã đến thật nhưng rõ ràng có thể thấy được cô ta đang nói dối.
Yến Thanh Ti giơ tay chặn Tiểu Triệu lại: “Sao lại đi, vừa hay chồng tôi đã đến rồi, phải cảm ơn cô mới được.”
Tiểu Triệu lắc đầu liên tục: “Em...không làm gì hết, chị Yến Ti, không cần, không cần phải cảm ơn em đâu.”
Cô ta lùi về sau muốn đi, nhưng cánh tay lại bị Yến Thanh Ti túm lấy, sau đó dùng sức kéo cô ta vào phòng: “Phải cảm ơn, tất nhiên phải cảm ơn, nếu không bây giờ tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa đây.”
……
Nhạc Thính Phong tắt điện thoại, bước chân ra khỏi bãi đỗ xe. Một người khác lén lút trốn trong bãi, cả người bốc lên một mùi vị gây mũi, nuốt nuốt nước bọt, tham lam nhìn về phía thang máy.
Nhạc Thính Phong nhăn mày, tuy anh không phải là người hay xem mặt bắt hình dong, nhưng đôi mắt người kia quá dơ bẩn, tràn ngập sự ô uế, thậm chí còn bẩn hơn so với nước cống.
Hắn ta dường như đang đợi điều gì đó, Nhạc Thính Phong nhìn hắn vài lần, lúc đi ngang qua hắn, anh nghe hắn đang lẩm bẩm một mình: “Ông đây thật hạnh phúc, vài ngày trước được ngủ với tiểu minh tinh, hôm nay lại sắp được ngủ với một đại minh tinh khác, đẹp hơn giàu hơn thì sao, chẳng qua chỉ là để ông đây ngủ mà thôi.”
Nhạc Thính Phong khinh bỉ nhăn mày, hạng người này thật khiến người ta cảm thấy buồn nôn, không phải buồn nôn vì hắn ta nghèo mà buồn nôn vì trái tim hắn còn dơ bẩn hơn vẻ bề ngoài gấp nhiều lần.
Nhạc Thính Phong xoay người vào trong thang máy, nhìn thang máy từ từ đi lên, nhưng không biết vì sao trong đầu anh cứ luôn nghĩ về gã ăn mày vừa gặp lúc nãy.
Sau khi thang máy dừng lại, Nhạc Thính Phong không bước ra, anh trầm mặc vài giây rồi ấn vào dấu mũi tiên hướng xuống và chọn tầng hầm.
Chẳng bao lâu sau, Nhạc Thính Phong bước ra từ thang máy, đi thẳng về phía tên ăn mày kia.
Tên ăn mày đó vẫn đang lẩm bẩm gì đó một mình, Nhạc Thính Phong hất cầm lên nói: “Này....”
Tên ăn may xoay đầu nhìn Nhạc Thính Phong: “Kêu tôi?”
Nhạc Thính Phong khinh thường nói: “Anh đang đợi người?”
Tên ăn mày đó đánh giá Nhạc Thính Phong một lượt, khắp người anh toàn là hàng hiệu, khí thế hiên ngang, dù đang đứng dưới ánh sáng mờ ảo của tầng gửi xe thì cũng không thể che đi được khí thế trên người anh, mắt hắn ta hiện lên sự đố kị và tham lam, hắn phun nước bọt và nói: “Liên quan gì đến mày!”
Nhạc Thính Phong nhẹ nhàng đặt bình giữ ấm xuống đất, nói: “Không liên quan đến tôi, nhưng, ông đây nhìn mày không vừa mắt.”
Nói xong anh bắt đầu xắn tay áo, tên ăn mày đó vừa nhìn là biết anh muốn đánh hắn, hắn sợ hãi lùi nhanh về sau: “Mày muốn làm gì, đừng ỷ mình có tiền có thể mà dám.....Á.....”
Hắn còn chưa kịp nói xong thì một cước của Nhạc Thính Phong đã đạp thẳng vào bụng của hắn, khiến hắn kêu la thất thanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...