"Đã đủ rồi, Tú Sắc, đây là lần cuối cùng anh nói với em như vậy, anh hy vọng em nhớ kỹ việc này, Lí Nam Kha rất nhanh sẽ là vợ của anh, cùng anh muốn vượt qua cả đời người, cô ấy là dạng gì, em là cái dạng gì, anh so với người khác đều rõ ràng, anh không hy vọng một lần nữa nghe em xúc phạm cô ấy, nếu như em lại làm tổn thương cô ấy, anh và em sẽ đoạn tuyệt quan hệ, em không bao giờ là em gái của anh nữa, giữa chúng ta không còn có bất cứ mối quan hệ nào, mặt khác hôn lễ của anh và Lí Nam Kha em cũng không cần tới tham dự nữa, anh hy vọng em có thể nhớ kỹ những lời này, không ai có thể tiếp tục tha thứ cho em một lần nữa đâu."
Hạ Lan Phương Niên trực tiếp cúp điện thoại, nhẫn nại của anh đối với Hạ Lan Tú Sắc đã đến cực hạn.
Cô ta trọng miệng cứ nói đến tiện nhân này, tiện nhân kia, cứ nói người khác không phải là người tốt, nhưng cô ta thì sao? Cô ta cho tới bây giờ đều không cảm thấy bản thân mình sai.
Có lẽ trong lòng của cô ta bản thân vĩnh viễn không sai, đều là người khác sai.
Dù cho cô ta muốn hại tính mạng người khác, cũng là do người ta ti tiện, bởi vì người ta "cám dỗ" anh trai của cô ta.
Đối với Hạ Lan Tú Sắc mà nói, Hạ Lan Phương Niên thật tình cảm thấy Lí Nam Kha đã nói đúng, đã không có cách nào cứu vớt được nữa.
Để điện thoại di động xuống, Hạ Lan Phương Niên xoa xoa cái ót đau, nói chuyện cùng Hạ Lan Tú Sắc một hồi anh cảm thấy mệt mỏi thực sự.
"Làm sao vậy?"
Bên tai vang lên tiếng của Lí Nam Kha, Hạ Lan Phương Niên ngẩng đầu, trông thấy cô chẳng biết từ lúc nào đã tới văn phòng của mình, có lẽ vừa rồi anh nói chuyện cùng Hạ Lan Tú Sắc, cô cũng đã nghe được.
Hạ Lan Phương Niên đưa tay giữ chặt tay cô, đem cô kéo vào trong lồng ngực, ngồi ở trên đùi anh, mặt của anh vùi vào trong cổ cô, "Thực xin lỗi, đã khiến cho em chịu rất nhiều ủy khuất."
Lí Nam Kha chậm rãi ấn vào huyệt thái dương của Hạ Lan Phương Niên: "Anh biết là tốt rồi, em bị ủy khuất, anh phải đền bù tổn thất gấp bội cho em mới được."
Hạ Lan Phương Niên ngẩng đầu, hôn nhẹ trên môi cô: "Được."
...
Bên kia, điện thoại cúp, Hạ Lan Tú Sắc cầm điện thoại di động đập mạnh xuống đất, thét lên một tiếng cuồng loạn, âm thanh quanh quẩn trong ngõ tối vang lên càng làm lộ ra áp lực điên cuồng.
Chờ mong tràn đầy trong lòng cô ta cuối cùng hóa thành bọt biển, Hạ Lan Phương Niên không cho cô ta lấy nửa phần kỳ vọng, cô đem anh thành anh trai yêu nhất, nhưng anh lại sớm đã chán ghét cô.
Hạ Lan Tú Sắc không rõ, cô ta đến cùng làm sai ở chỗ nào, vì sao tất cả mọi người lại chỉ trích mình, cô ta chỉ là không muốn mất đi anh trai mà thôi.
Hạ Lan Tú Sắc tràn ngập lửa giận, chỉ có thể thét lên để xả ra, cô ta không biết phải làm như thế nào để cho anh trai một lần nữa trở về bên cạnh mình.
Ngay lúc Hạ Lan Tú Sắc khóc giống như một cái người điên, đột nhiên bên tai vang lên một âm thanh bỉ ổi: "Ô, là ai đang khóc lóc om sòm ở đây vậy? Hóa ra là đại minh tinh Hạ Lan Tú Sắc của chúng ta, thật sự là hiếm có, vậy mà lại chạy đến đây khóc lớn, không biết còn tưởng rằng kẻ điên nào ở đâu tới."
Giọng của hắn trong ngõ tối đột nhiên lộ ra vẻ dị thường, cũng càng thêm quỷ dị, đột nhiên nghe thấy có vài phần kinh hãi.
Hạ Lan Tú Sắc đột nhiên ngừng thút thít nỉ non, mãnh liệt ngẩng đầu, rốt cuộc nhìn thấy người đứng ở trước mặt cô, một người đàn ông trung niên gầy, làm da ngăm đen, toàn thân vô cùng bẩn, ánh mắt hắn nhìn cô, không chút nào che giấu tham lam hèn hạ, hắn hẳn là ở nơi này là người nhặt ve chai.
Trong lòng Hạ Lan Tú Sắc dâng lên nguy hiểm nồng nặc, nhất thời cũng không cố khóc, có chút chán nản.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...