Mộ Dung Miên mắt thật sự là sáng chói rồi, Quý Miên Miên nhìn thấy toàn thân đều không được tự nhiên, cảm giác trong ánh mắt anh như muốn xảy ra hỏa hoạn, làm cho cô có một cảm giác kinh hãi, quả thật có chút kỳ lạ.
Cô liếm liếm khóe miệng: "Anh làm sao vậy, làm gì mà nhìn em như thế, có phải là... có vấn đề gì không?"
Mộ Dung Miên vội vàng lắc đầu, giọng anh khôi phục lại bình thường: "Không có, không có... Em vẫn ổn chứ? Không thoải mái thì nhất định phải nói với anh, xe này thật sự mùi có chút nặng, hơn nữa, không dễ chịu, nếu không chúng ta trước đi mua một cái xe."
Khóe miệng Quý Miên Miên co giật một cái, cô có cảm giác, hiện giờ Mộ Dung Miên nói chuyện với cô có một chút dè dặt mặc dù che giấu rất tốt, nhưng cô cảm nhận được, anh dường như rất cẩn thận với cô.
"Không đáng đâu, chúng ta mua xe vậy về nhà phải làm sao? Anh đừng làm loạn."
Hơn nữa mua xe ở thủ đô làm sao trở về, huống chi ngày mai đã về nhà rồi.
Cô thấy rõ, Mộ Dung Miên hình như có chút gì đó không được bình thường, thật không biết anh là nói giỡn hay là thật.
"Anh không làm loạn, chúng ta đi mua một chiếc xe thoải mái hơn." Mộ Dung Miên nói vô cùng nghiêm túc, anh thề tuyệt đối không có chút ý đùa giỡn.
Quý Miên Miên vỗ anh một cái: "Được rồi, sắp tới khách sạn rồi, em nghỉ ngơi một đêm liền không sao."
Mộ Dung Miên nắm chặt tay của cô: "Em thật sự không sao?"
"Không sao mà, vừa rồi cũng chỉ là có chút buồn nôn mà thôi, hiện tại thoáng gió, đã thoải mái hơn, cũng không phải là việc gì lớn, thân thể của em vẫn luôn rất khỏe mạnh mà."
"Một chút nữa nếu vẫn cảm thấy không thoải mái nhất định phải nói cho anh biết, hiểu không?"
Quý Miên Miên cảm thấy có chút kinh ngạc với Mộ Dung Miên, say xe không phải là chuyện quá bình thường sao, tuy rằng trước kia cô cũng không say xe, thế nhưng người nào đó cứ làm quá, cô gật đầu: "Hiểu rồi, em cũng không phải là trẻ con, nếu không thoải mái em nhất định sẽ nói ra."
Mộ Dung Miên sau khi xác nhận một lần nữa, mới hướng tài xế lái xe nói: "Xin lái chậm cho một chút."
"Được rồi..."
Rốt cuộc xe cũng đến khách sạn, Mộ Dung Miên vô cùng cẩn thận dìu Quý Miên Miên xuống.
Lái xe sau khi mở cốp, đem mấy vali hành lý khuân ra, Quý Miên Miên ở phía sau cũng muốn di chuyển một cái khác, Mộ Dung Miên trông thấy, sợ tới mức trong lòng lộp bộp, tranh thủ thời gian ngăn lại: "Anh, để anh... một cô bé như em không cần làm loại chuyện lặt vặt này."
Quý Miên Miên cảm thấy Mộ Dung Miên hôm nay có phần kỳ lạ, cô cười nói: "Anh bị sao vậy, em chỉ là ngồi xe chóng mặt chút, cũng không phải có bệnh nặng, sức khỏe em anh cũng không phải không biết, một tay em có thể xách hai cái vali này đấy."
Mộ Dung Miên không tranh luận với cô, liên tục gật đầu: "Được, anh biết rõ em lợi hại, có điều loại việc tốn thể lực này là của đàn ông, em đừng tranh giành với anh, nhanh đi vào, hôm nay mệt rồi, em nghỉ ngơi cho khỏe."
"Vậy anh đưa cho em một cái vali, em giúp anh xách." Quý Miên Miên thò tay giúp Mộ Dung Miên kéo vali.
Có điều Mộ Dung Miên lại giữ chặt, nói: "Không cần, anh tự mình xách."
Đúng lúc này nhân viên khách sạn tới, hỗ trợ đem hành lý mang đi, Quý Miên Miên mới không nói gì.
Làm xong thủ tục cầm thẻ mở cửa phòng, sau đó tiến vào thang máy. Mộ Dung Miên hỏi: "Vẫn ổn chứ? Còn chóng mặt nữa hay không?"
"Không sao, em chỉ bị một lúc thôi mà, bây giờ ổn rồi."
Mộ Dung Miên cẩn thận quan sát sắc mặt Quý Miên Miên một chút, phát hiện cô có vẻ thật sự đỡ hơn so với lúc trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...