Trong lòng của Quý Miên Miên run lên, cô nhìn thấy khuôn mặt anh âm trầm,nghĩ thầm, có lẽ không chỉ là những thứ này?
Anh tiếp tục nói: "Em biết bà đi cùng với ai không? Là bạn trai cũ của bà, bà đi theo kẻ đó, bà coi ba anh không bằng một sợi tóc của người đàn ông ấy. Trời mưa to, ba anh chạy ra ngoài tìm bà, gặp tai nạn xe cộ, tử vong tại chỗ. Diệp gia cảm thấy loại việc xấu này trong nhà không thể để người ngoài biết rõ, liền công bố ra ngoài, ba mẹ anh gặp tai nạn xe cộ chết."
Anh dùng ngữ khí nhẹ nhàng lạnh lùng, đem ân oán của ba mẹ anh năm đó nói ra, đơn giản nhưng đủ để cho Quý Miên Miên nghĩ đến những chuyện xưa năm ấy xoắn xuýt như thế nào.
Nghe xong tự thuật của anh, Quý Miên Miên lập tức cảm thấy Mộ Dung phu nhân đến lúc chết thật đáng thương, làm cho người ta căm hận, bà làm sao có sắc mặt đi cầu người khác tha thứ.
Là người làm mẹ, làm vợ, rồi lại bỏ trốn cùng người khác, người phụ nữ bình thường ai lại có thể làm ra loại sự tình này.
Lúc trước ba chồng dĩ nhiên là không đúng, nhưng người bán bà đi chính là cha mẹ của bà, nói thẳng ra thì người ta giúp nhà bọn họ giải quyết xong một vấn đề lớn. Bà không biết cảm ơn, không đi tìm "hung phạm" ngược lại trách tội ba chồng, cái này thật là không có đạo lý rồi.
Bà ta vẫn còn có mặt mũi trách người khác chia rẽ bà cùng bạn trai, đừng làm người ta cười được không?
Nếu yêu như vậy, sao không dám bỏ trốn trước khi kết hôn, vì sao phải chờ tới sau khi kết hôn, đã có con lại bỏ trốn?
Quý Miên Miên thậm chí có lý do hoài nghi, bà là cố ý đợi đến lúc chuyện của em trai bà được giải quyết, sau đó mới cùng người đàn ông kia bỏ trốn, bà căn bản chính là lợi dụng người ta.
Ghê tởm hơn chính là, bà vẫn còn bày ra bộ dạng tôi là bị người ta hại, mặt mũi tôi bị ảnh hưởng nhất.
Ngày Mộ Dung phu nhân chết, Mộ Dung Miên nói cũng đúng, bà dù sao vẫn là đem lỗi của mình đổ lên người khác, sau đó nói mình bất đắc dĩ, lại còn đem phẩm hạnh ở trên cao đè xuống bắt người khác tha thứ.
Quý Miên Miên cũng muốn nói một câu, dựa vào cái gì chứ.
Mộ Dung phu nhân không phải là người vợ tốt, cũng không phải là người mẹ tốt.
Ít nhất đối với anh và ba anh mà nói thì là như vậy.
Có thể nói, bà là người trực tiếp hại chết ba chồng, là bà làm cho Diệp Thiều Quang còn bé đã không có mẹ, lại mất đi ba. Bà làm cho đứa con của mình từ nhỏ sống trong bóng ma tối tăm.
Thời điểm khi bà ở bên ngoài chạy theo tình yêu, con của bà ở Diệp gia, bị người ta bắt nạt, bị người ta nhục nhã.
Bà căn bản không có tư cách để yêu cầu Mộ Dung Miên làm thêm chuyện gì.
Hiện giờ Quý Miên Miên nhìn Mộ Dung phu nhân, chỉ cảm thấy gương mặt bà thật sự càng nhìn càng đáng giận.
Cô đau lòng nhìn Mộ Dung Miên, trách không được tại sao anh không muốn nói qua đoạn chuyện cũ này, bất luận đối với ai.
Có một người mẹ như thế, thật không biết kiếp trước anh đã tạo nên cái nghiệt gì.
Quý Miên Miên so với Mộ Dung Miên còn muốn căm giận hơn, cô hỏi: "Bạn trai cũ của bà đâu?"
Mộ Dung Miên châm chọc cười lạnh: "Bà cầm đi tiền mang theo từ Diệp gia, cùng người đàn ông kia đến Anh, sau đó người đàn ông ấy cướp đoạt tiền của bà, liền đem bà từ bỏ."
Về sau bà lại hai bàn tay trắng, quen Mộ Dung Chí Hồng, gả cho ông ấy, rồi yên tâm thoải mái làm Mộ Dung phu nhân hơn hai mươi năm.
Quý Miên Miên đột nhiên cảm giác vô cùng tức giận, người phụ nữ này cả đời thật may mắn.
Thế nhưng ngẫm lại, con trai mất sớm, chồng cũng qua đời sau đó, bà không được chết yên lành, đó chính là báo ứng.
Quý Miên Miên lý sự nói: "Đáng đời, phí công trước đây em còn cảm thấy bà ấy đáng thương, chính là đáng thương vô ích."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...