Cô vội vàng nhìn về phía Mộ Dung Miên, chỉ thấy anh vẫn không biến động, trên mặt phảng phất yên ả như gương.
Mộ Dung Miên bình tĩnh nói: "Bà trúng độc nên đầu óc có thể có chút không minh mẫn lắm, còn có điều gì chưa làm được, có thể nói cho tôi biết, tôi giúp bà làm, còn tài sản Mộ Dung gia, nếu như bà chết mà chưa tìm được người muốn giao cho, tôi có thể giúp bà toàn bộ."
Quý Miên Miên (⊙o⊙)!
Cô kinh ngạc không phải vì Mộ Dung Miên hào phóng như vậy, cô kinh ngạc chính là tại sao Mộ Dung Miên có thể nói với một người sắp chết như vậy, đây không phải là có chút tàn nhẫn sao?
Bất kể là nói thế nào, Mộ Dung phu nhân cũng không phải là người xấu, không cần kích động bà ấy như vậy?
Quý Miên Miên liếm khóe miệng chọc chọc Mộ Dung Miên, nhỏ giọng nói: "Anh nói chuyện cũng nên chú ý suy nghĩ một chút."
Mộ Dung Miên hướng cô mỉm cười, dùng ánh mắt nói cho cô biết, anh cực kỳ tỉnh táo, không có gì phải chú ý.
Mộ Dung phu nhân run rẩy vươn tay ra bắt được hai ngón tay Mộ Dung Miên, "Thiều... Quang..."
Bà kêu lên cái tên này khiến cho Quý Miên Miên chợt giật mình một cái, Thiều Quang?
Như thế này giải thích được trong lòng Mộ Dung phu nhân thật ra vẫn luôn biết Mộ Dung Miên hiện tại là Thiều Quang, bà rất tỉnh táo, bà chưa từng nhận lầm, vậy, lúc nãy... bà ấy lại gọi con trai?
Quý Miên Miên cảm giác mình thật giống như mình vừa nghĩ thoáng qua cái không nên nghĩ tới, cô thấy Mộ Dung Miên không nói gì.
Mộ Dung Miên vô thanh vô tức yên đứng ở đó một hồi lâu, nói: "Miên Miên, em cùng bác sĩ đi ra ngoài trước một chút đi?"
Quý Miên Miên dĩ nhiên rất muốn ở lại nghe xem lúc trước giữa bọn họ rốt cuộc có bí mật gì khó lường, nhưng Mộ Dung Miên lại không để cho cô nghe, cô có chút không tình nguyện, "Ông xã..."
Mộ Dung Miên siết chặt tay cô, nhìn ánh mắt của cô: "Miên Miên, đi ra ngoài trước chờ anh một lát, chỉ một lát..."
Trong ánh mắt của anh mang theo khẩn cầu, Quý Miên Miên thở dài: "Vậy, được rồi."
Thấy anh thật sự không muốn mình ở đây, cô đi ra ngoài trước.
Mộ Dung phu nhân nói với bác sĩ vẫn chưa nhúc nhích: "Kính nhờ... xin đi ra ngoài một chút."
Bác sĩ gật đầu, lúc này mới rời đi.
Hai người rời đi, đóng cửa lại, Mộ Dung Miên đứng ở bên giường, thản nhiên nói: "Tôi nghĩ, giữa chúng ta thật ra thì không cần phải nói nhiều nữa, cũng đã sớm không thể thay đổi gì nữa rồi."
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi... Thật xin lỗi..." Mộ Dung phu nhân nằm thẳng không thể động, chỉ có thể khóc, vẫn nói xin lỗi.
Trên máy móc, dấu hiệu sinh tồn lúc cao lúc thấp, thoạt nhìn thì cao cao thấp thấp, cũng giống như là cáp treo, bất cứ lúc nào cũng có thể chệch đường ray.
Thật ra, trong lòng Mộ Dung phu nhân hay ai cũng đều hiểu rõ rằng mình đã sắp đi, và sống đến bây giờ chỉ bởi vì bà muốn gặp anh, đây là tâm nguyện duy nhất của bà, tiếc nuối duy nhất.
Bí mật bà che giấu hơn hai mươi năm, người mà đời này bà mắc nợ nhiều nhất, cũng là quá khứ nhiều năm mà bà không nghĩ có ngày phải đối mặt như vậy.
Nước mắt Mộ Dung phu nhân dường như chảy mãi không ngừng, ánh mắt của bà thủy chung nhìn Mộ Dung Miên, không rời đi nửa tấc: "Mẹ lúc đầu... Thật không phải cố ý, mẹ cũng muốn mang con đi, mẹ thật sự muốn mang con đi..."
Mộ Dung Miên cười chế nhạo một tiếng: "Thế nhưng, cuối cùng bà vẫn không làm thế, không phải sao?"
"Thật xin lỗi... Thật xin lỗi..."
Mộ Dung Miên lạnh lùng nói: "Thật sự tôi đã nghe lời xin lỗi cả chục năm nay rồi, hơn hết bản thân tôi phải cảm tạ bà, nếu không tôi làm sao có thể gặp cô ấy."
Gặp được Quý Miên Miên, đây chính là ân huệ mà ông trời đã ban cho anh cả đời này.
Nếu như không có cô, có lẽ anh lúc này cũng đang vô tri vô giác, vĩnh viễn không biết mình sống vì cái gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...