Trên người Claude trống trơn không một mảnh vải, sợ tới mức ngã từ sofa xuống đất, không ngời ngã trúng vào mảnh vỡ vừa rơi xuống của bình hoa kia, làm hắn bị đâm đau đến mức phải gào lên.
Trên người ả đàn bà trần như nhộng trên sofa vẫn còn vệt đỏ ửng của trận kích tình chưa tan hết, ánh mắt trợn to, máu trên đầu không ngừng tuôn chảy, nửa khuôn mặt ả nhanh chóng bị nhuộm đỏ.
Lửa giận ngợp trời của Martin trong nháy mắt bị tiêu diệu không còn một mảnh.
Hắn không thể tin nổi rằng vừa rồi mình lại đập chết một người phụ nữ.
Hắn lắc đầu: “Không thể nào, tại sao lại chết được chứ? Ba chỉ... Ba chỉ... Ba cũng chỉ đập một chút, chỉ một chút thôi cơ mà...”
Mặc dù bình hoa kia cũng nặng nhưng mà nó cũng không phải là tảng đá, tại sao đập một cái lại chết người luôn? Không phải mọi người đều nói là xương sọ của con người rất cứng rắn sao?
Nhưng mà không có cách nào cả, có vài người may mắn như vậy đó, chỉ đập một cái là khiến con người ta chết luôn.
Vừa rồi đầu óc Martin vô cùng phẫn nộ, lực lượng đập xuống vô cùng to lớn, thêm nữa vừa vặn trên chiếc bình lại có một khối đá lớn góc cạnh, vô cùng sắc bén, dù sao mọi chuyện đều là trùng hợp như thế.
Claude sợ tới mức run rẩy toàn thân, người đàn bà vừa rồi còn đang cùng hắn mây mưa hoan lạc giờ đã biến thành một cỗ thi thể lạnh lẽo khiến hắn thấy vô cùng khủng bố, sinh mệnh cô ta vốn còn đang mạnh mẽ như thế, chỉ trong nháy mắt đã mất mạng: “Cô ấy chết rồi, chết rồi... Là ông giết cô ấy... Là ông giết cô ấy...”
Claude run rẩy nhặt quần áo của mình lên, còn chưa kịp mặc xong quần áo đã phi ra ngoài.
Người đã chết, hắn còn ở lại đây làm gì, không lẽ chờ cảnh sát đến sao, mặc dù người không phải do hắn giết nhưng cái chuyện phiền toái này ai muốn dính vào cơ chứ, dù sao phận làm con mà ngủ với người đàn bà của cha mình, đây cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
Nhưng hắn còn chưa kịp chạy ra, bên ngoài đã có thêm một người bước vào.
Mộ Dung Thuý Đình đứng trước cửa mắng: “Martin, ông là tên khốn kiếp, dám ở sau lưng tôi bao dưỡng tình nhân, dám cầm tiền của tôi bao nuôi con khác, ông còn dám cãi không phải cái nọ cái kia à...”
Có người gọi cho bà ta, bảo với bà ta là chồng bà ta đến chỗ tình nhân, còn cho bà ta biết địa chỉ, đương nhiên là bà ta nổi giận đùng đùng xông lại đây bắt kẻ thông dâm rồi.
Nhưng ai ngờ, vừa vào cửa liền thấy cái mông thằng con trai mình, bà ta khiếp sợ: “Claude, sao con lại ở đây?”
Vẻ mặt Claude tràn đầy sợ hãi: “Con... con...”
Mộ Dung Thuý Đình lại nhìn sang phòng khách, thấy trên sofa có một người đàn bà trần truồng, trên đầu lại không ngừng chảy máu đến mức nhuộm đỏ khuôn mặt, còn thần sắc Martin lại đang vô cùng hoảng sợ đứng gần đó, cả người đều run rẩy.
Mộ Dung Thuý Đình cho dù có ngu xuẩn đến mấy cũng hiểu được là chuyện gì xảy ra, ả đàn bà này là tình nhân mà chồng bà ta bao nuôi, nhưng cả ả và con trai bà ta đều không một mảnh vải trên người, vậy ắt hẳn là vừa làm xong chuyện kia, còn Martin tới sau. Trên đầu cô ta còn chảy máu, trên mặt đất còn có mảnh vỡ bình hoa, như vậy rõ ràng là sau khi Martin tới đây đã phát hiện nữ nhân mình bao dưỡng cùng con trai mình “có một chân” với nhau, mình bị chính con trai mình cắm sừng, dưới cơn giận giữ đã lấy bình hoa kia đập vào đầu ả ta.
Đầu óc Mộ Dung Thuý Đình chưa từng hoạt động nhanh nhẹn như vậy, giống như vừa nhìn là lập tức hiểu mọi chuyện sao lại trở thành thế này.
Bà ta tức giận đến mức thiếu chút thổ huyết, chỉ vào bọn họ: “Các người... các người...”
Rốt cuộc bà đã tạo nghiệp chướng gì, hai cha con vậy mà lại cùng ngủ với một người phụ nữ, chuyện này mà truyền ra ngoài thì sẽ xấu hổ đến mức nào chứ?
Mộ Dung Thuý Đình tức giận đến mức cả người phát run: “Lúc trước mắt tôi mù rồi mới gả cho một tên súc sinh như ông, để rồi sinh ra một đứa con khốn kiếp như mày...”
Đến giờ Mộ Dung Thuý Đình mới hiểu được thế nào gọi là hối hận, thật sự là hối hận đến mức tái mặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...