Mộ Dung Miên hỏi cô: “Em muốn xử lý bọn họ thế nào?”
Quý Miên Miên nhức đầu: “Em... cũng không biết.”
“Để anh quyết định thay em đi, một lần giải quyết dứt điểm luôn để nhà bọn họ không bao giờ... có thể gây chuyện ầm ỹ nữa.”
Quý Miên Miên vỗ tay: “Được, được... Mấy người nhà bọn họ giống như một đám ruồi bọ, không hề sợ chết, không biết lúc nào lại xông tới đây làm ầm ĩ. Nếu như chúng ta đi rồi, sợ là Mộ Dung phu nhân không thể đối phó được với bọn họ.”
Mộ Dung Miên nhếch môi, nha đầu ngốc nghếch này của hắn sao lại lương thiện như vậy.
Tuy nhiên hôm nay anh cũng có suy nghĩ như cô, một lần giải quyết, đem mọi chuyện xử lý bằng sạch.
Có một số người, nếu giữ lại chung quy đều là tai hoạ.
Xử lý xong bọn họ, vẫn còn phu nhân Jones, bà ta mới là người xấu đứng sau màn.
Quý Miên Miên xoa tay chuẩn bị tiến hành một trận đại chiến, nhưng kết quả Mộ Dung Miên lại đưa cô đến một nhà hàng, cô kinh ngạc: “Miên, không phải chúng ta đi thu thập bọn họ sao, sao lại tới đây ăn cơm?”
“Không cần vội, ăn cơm xong anh dẫn em đi xem trò hay.”
Sau khi ngồi xuống, Mộ Dung Miên liền gọi điện thoại, nói vài lời kì quái khiến Quý Miên Miên không hiểu, cô hỏi, anh lại thần thần bí bí bảo cô chờ một chút sẽ rõ.
Cùng lúc đó, ba người nhà kia chật vật về đến nhà, vừa tới cửa, Martin liền mạnh mẽ tát Mộ Dung Thuý Đình một cái.
Trước kia, vì hắn cho rằng Mộ Dung Thuý Đình có thể mang tiền về cho hắn nên mới chịu đựng, giờ bà ta cái gì cũng không có, tất nhiên hắn sẽ không nể nang gì.
Hai vợ chồng liên tục vạch trần chuyện cũ của nhau, được dăm ba câu liền xông vào ác chiến.
Claude nhấc điện thoại, nghe được một giọng nói nọ, ánh mắt sáng lên, cúp điện thoại liền lao ra khỏi nhà, gương mặt Mộ Dung Thuý Đình còn đang sưng phù, thấy con trai rời đi bèn vội vã hỏi: “Claude, cổ tay con còn chưa khỏi, con muốn đi đâu?”
Ai ngờ Claude quay lại nói một câu: “Ba mẹ cứ tiếp tục đánh nhau đi, không phải vội, con sẽ nhanh chóng trở lại.”
Hắn ngăn một chiếc taxi lại rồi nhanh chóng tới địa điểm cần đến, cửa bật mở, liền xông vào ôm lấy người phụ nữ vừa ra mở cửa, không ngừng hôn lên: “Tiễu bảo bối của anh, anh thật sự muốn em đến chết mất.”
Nữ nhân kia liền ôm lấy hắn, rất nhanh đã dính chặt ở một chỗ với hắn: “Em cũng muốn anh đến phát điên, ông già chết tiệt của anh thật là vô dụng, chỉ có anh là mạnh mẽ... Nhanh lên, đến đây...”
....
Trong nhà, Martin và Mộ Dung Thuý Đình đánh nhau xong, hắn nhổ ra một ngụm máu rồi rời nhà đi tìm tình nhân của mình.
Tới nơi, vừa mở cửa liền thấy quần áo được vứt khắp nơi, trải từ phòng khách tới sô pha, còn có âm thanh dâm loạn không ngừng phát ra.
Martin cảm thấy vô cùng tức giận, liềm cầm một chiếc bình hoa lớn đi vào.
Không ngờ, đến khi đi vào lại phát hiện kẻ gian phu khí thế ngất trời đang miệt mài trên giường tình nhân của mình lại chính là thằng con trai trời đánh.
Con trai ruột ngủ với người phụ nữ của mình, chuyện này khiến Martin tức giận đến nỗi muốn trúng gió.
Ả đàn bà kia nhìn thấy Martin liền hét lên một tiếng nhưng Claude lại không hề hoảng loạn, đè ả ta lại để hoàn toàn phát tiết xong mới nói: “Ba, sao người lại tới đây?”
Mặt Martin xám ngoét, nói: “Chúng mày, chúng mày...”
Claude lại bóp một cái vào nơi đầy đặng của ả đàn bà nọ, dâm đãng cười nói: “Cô ấy nói của ba quá nhỏ nên con đành phải thay ba tới đây thoả mãn cô ấy, nếu không tiền này của hai ba con ta không phải mất trắng rồi sao?”
Một câu này đã hoàn toàn chọc giận Martin, vẻ mặt hắn vô cùng dữ tợn, xông lại: “Con khốn nạn… Tao đánh chết mày!”
Nói dứt lời liền cầm bình hoa trong tay đập thẳng vào đầu người tình, ả đàn bà kia kêu lên một tiếng thảm thiết rồi gục xuống chết ngất.
Claude bị doạ sợ, liền tiến đến sờ thử mũi người phụ nữ kia, sau đó thân thể hắn kịch liệt run rẩy đứng lên, hắn run run nói: “Ba, cô ta... cô ta... hình như đã chết?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...