Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Dù sao thì sớm muộn gì cũng là người của anh, muốn cưỡng ép thật thì anh đã sớm làm rồi.

Chị Mạch nhìn bản hợp đồng mà trong lòng giằng co lần cuối cùng, Giang Lai tiến lên trước một bước, hai tay cầm lấy bút đưa đến trước mặt chị Mạch: “Chị Mạch, mời… chị kí bản hợp đồng này rồi là có thể giành được càng nhiều tài nguyên cho cô Thanh Ti, sau này… cũng không có ai dám cướp mất vai diễn của cô ấy nữa, cô ấy có thể mặc sức hoành hành trong làng giải trí.

Câu cuối cùng của Giang Lai đã gãi đúng chỗ ngứa trong lòng chị Mạch, không có ai có thể cướp đi vai diễn của Yến Thanh Ti nữa.

Mới về nước có hai tháng, nhưng hai tháng này không hề bình yên một chút nào, dường như mỗi một vai diễn đều phải trải qua một hành trình gian nan mới có được.

Yến Thanh Ti đã tốn quá nhiều công sức vào những chuyện này, không ngừng bàn mưu tính kế mới dành được những vai diễn ấy.

Chị Mạch chợt nhớ đến một câu mà Yến Thanh Ti đã từng nói, cô muốn đứng ở nơi cao nhất, hung hăng dẫm đạp những kẻ đã từng coi thường, những kẻ đã nhục nhã bọn họ.

Đây chính là giấc mộng chung của cả hai người, bàn tay đang siết chặt của chị từ từ buông ra.


Giang Lai nhìn thấy chị Mạch cầm bút lên kí tên mình lên bản hợp đồng anh mới có thể nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Rồi, xong rồi, cuối cùng cũng đã kí.

Nếu không cậu lại bị sai đi làm những chuyện thiếu đạo đức, là một thanh niên có đạo đức lối sống tốt, cậu vẫn rất khinh bỉ Nhạc Thính Phong vì những gì chuyện anh đã làm.

Chị Mạch kí xong, Giang Lai lập tức cầm lại bản hợp đồng, sau đó đẩy tấm chi phiếu trắng đến trước mặt chị: “Ý của Nhạc tổng chúng tôi là, chị muốn bao nhiêu cứ việc điền.”

Chị Mạch lòng đầy phức tạp, trải qua một lúc lâu lưỡng lự, cuối cùng chị cầm bút lên nhanh chóng điền một con số rồi sau đó đưa cho Nhạc Chính Phong.

Chị Mạch rất nghiêm túc nói: “Nhạc tổng, tôi hy vọng ngài nói được thì làm được, tôi kí bản hợp đồng này một là vì bất đắc dĩ, hai là tôi muốn dành cho Thanh Ti một điều kiện tốt hơn, nhưng dù nói thế nào đi chăng nữa, lừa gạt cô ấy mà kí bản hợp đồng này là tôi có lỗi với cô ấy, tiền của ngài, tôi không nhận nổi.”

Nhạc Thính Phong liếc nhìn tờ chi phiếu, trên đó chỉ có mỗi một mình con số 1 rất to.

Chị Mạch chỉ điền một con số 1 vào tờ chi phiếu, người ta…chỉ cần 1 đồng tiền…

Chị Mạch đứng dậy, cúi người chào Nhạc Thính Phong.

Chị nói: “Thanh Ti không phải là người phụ nữ có thể tuỳ tiện chơi đùa, nếu như Nhạc tổng thật sự có lòng với cô ấy, tôi hy vọng ngài đừng tổn thương cô ấy, không cần biết là như thế nào, cuối cùng tôi mong hai người hảo tụ hảo tán*, tạm biệt.”

*Hảo tụ hảo tán: đến với nhau vui vẻ, chia tay cũng vui vẻ.


Nhạc Thính Phong sắc mặt thoáng chốc lạnh như băng, hảo tụ hảo tán?

Con mẹ nó chứ, đã được ở bên nhau đ* đâu mà chị ta còn nói với anh chuyện chia tay?

Nghe cái giọng này, chị ta không nghĩ là chuyện của bọn sẽ thành, còn chắc chắn sẽ không ở bên nhau được.

Nhưng một giây sau, Nhạc Thính Phong đột nhiên cười rộ lên, ngay bản thân anh dường như còn chẳng nghĩ đến kết quả nữa là người khác.

Ra khỏi cửa, ngồi lên xe, chị Mạch hét lên một tiếng, gục đầu lên vô lăng, vỗ hai cái thật mạnh lên ngực: “Bà đây cả đời này chưa bao giờ có khí khái như thế này đâu, Yến Thanh Ti ơi là Yến Thanh Ti, sau này em nhất định phải tóm cái tên thổ phỉ Nhạc Thính Phong này lại, ngược chết hắn cho chị, không thì quả này lỗ to.”

……

Nhạc Thính Phong nhìn tấm chi phiếu ghi 1 đồng nọ, “Quả nhiên là ở lâu với Yến Thanh Ti mà… cầm lại đi.”

Giang Lai cầm tấm chi phiếu lên: “Vậy 1 đồng tiền này thì sao ạ?”


Nhạc Thính Phong đứng dậy: “Cho chị ta.”

“Tôi muốn dùng số tiền lớn mua Yến Thanh Ti nhưng người quản lí của cô ấy lại tiết kiệm tiền cho tôi.”

Nhạc Thính Phong chẳng thèm quan tâm chị Mạch điền nhiều hay ít, dù sao thì anh cũng đã đạt được mục đích, Yến Thanh Ti giờ đã là nghệ sĩ của Nhạc thị.

Nói cho đúng thì cô ấy chính là của anh.

--

Nhạc thổ hào: ông đây giơ chân mỏi quá rồi mà em lại không thèm ôm à!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui