Mộ Dung Miên còn chưa dứt lời, đối phương đã bối rối ngăn lại: “Randy, là chú vô liêm sỉ, chú tham lam, ba cháu đã giúp đỡ chú lúc chú khó khăn, giúp chú trả nợ, lại cho chú việc làm, giúp chú có thể nuôi sống gia đình, ân nghĩa đó có thể sánh ngang ân tái tạo… Làm ra việc thế này, chú cảm thấy thật hổ thẹn, chú chẳng qua là bị tư tâm quấy phá, yêu tiền quá đỗi, là chú vô liêm sỉ… cháu… Cháu xử phạt chú thế nào cũng được, chú cam lòng chịu phạt, chỉ cần cháu đừng…” Đừng mang bí mật ông ta khổ tâm giấu giếm mấy chục năm nay nói ra là được.
Mộ Dung Miên nhíu mày: “Ý tứ của chú… Chuyện này là việc nhà chúng ta, cũng không cần làm to chuyện, ảnh hưởng đến mọi người?”
“Không cần làm, không cần làm, cháu yên tâm, chú ngay lập tức đưa nhân viên của mình về, chú cam đoan sẽ không bao giờ gây loạn nữa, chú chắc chắn đó.”
“Đã như vậy thì… mẹ, mẹ thấy sao?”Mộ Dung Miên xoay người hỏi Mộ Dung phu nhân.
Mộ Dung phu nhân – tóc búi cao, mặc bộ trang phục công sở đen tuyền, mặt mày lạnh lùng – thoạt nhìn trông vô cùng nghiêm khắc, ánh mắt của bà nhìn chằm chằm vào người nọ, khiến hắn run rẩy không thôi.
“Nhân viên của chú? Cơm các người ăn là cơm của Mộ Dung gia, tiền lương các người nhận do nhà chúng tôi trả, nay lại… là người của chú?”
“Xin lỗi, xin lỗi, phu nhân, là lỗi của tôi, tôi thật đáng chết, xin bà… Xin bà đừng chấp nhặt với tôi.”Hắn biết, ở tập đoàn này, người ra quyết định vẫn là Mộ Dung phu nhân.
“Niệm tình chúng ta là thân thích, tạm thời tôi không so đo với chú, đưa người trở về đi.”
Mộ Dung Miên từng nói với bà ta rằng phải tiến hành từng bước từng bước, hai người bọn họ, một người diễn vai phản diện, mội người đóng vai người tốt, trước hết tìm cách dẹp hết đám người đang tụ tập trước cửa công ty, sau này sẽ tính sổ sau.
Người nọ nghe vậy liền biết kiếp nạn của hắn xem như đã qua rồi, bọn họ cũng biết rõ mục đích của Mộ Dung phu nhân là muốn đám đông giải tán đi trước, hắn là người đầu tiên phối hợp, vậy có thể sẽ có lợi thế hơn.
Vì thế hắn liên tục nói lời cảm tạ: “Đa tạ phu nhân không so đo cùng tôi, đa tạ phu nhân, đa tạ.”
Hắn cuống quýt xoay người, gọi những nhân viên đang tham gia bãi công vội vàng rời đi.
Bọn họ vừa đi, những người còn lại bắt đầu thấy bồn chồn, lo lắng.
Mộ Dung Miên liền hỏi bọn họ: “Vậy còn các vị, các vị có yêu cầu, điều kiện gì? Nếu có chuyện cần kíp thì cứ việc nói, con người tôi vẫn rất dễ nói chuyện, tôi có thể thoả mãn hết thảy.”
Khuôn mặt tuấn mỹ cười cười, thoạt nhìn vô cùng đơn thuần, giống như không hề có tính công kích khiến người ta nghĩ rằng anh dễ bắt nạt.
Nhưng những người đứng bên cạnh Mộ Dung Miên lại cảm thấy khi nhìn những người đó, anh giống như hổ rình mồi, cả người đằng đằng sát khí.
Sau lưng anh, Mộ Dung phu nhân cũng lạnh lùng nhìn bọn họ như muốn nói: lũ rác rưởi này, chờ xem, sớm muộn gì bà cũng thanh lý sạch bè lũ các người.
Vì thế, bọn họ bắt đầu hoảng hốt, làm sao bây giờ? Tiếp tục hay chạy trốn?
Mộ Dung Miên mỉm cười nói: “Các vị với tôi ít nhiều đều có quan hệ thân thích, coi như là người Mộ Dung gia chúng tôi, chắc hẳn các vị sẽ không nhân lúc cha tôi bệnh nặng mà làm ra những việc không phải, còn những vị không có quan hệ thân thích với Mộ Dung gia, nếu có yêu cầu gì, cứ việc nêu ra.”
Nhìn nụ cười ấm áp của anh, mọi người xung quanh lại thấy lòng vô cùng căng thẳng.
Những người cầm đầu đoàn người gây loạn – cũng chính là những người vừa nghe điện thoại thấy tin dữ, từng người đều thấy vô cùng sốt ruột.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...