Mộ Dung Miên nhìn rất hưng phấn như thể đang rất muốn gặp vị hôn thê tương lai kia của mình.
Quý Miên Miên nhìn anh, vẻ mặt bình tĩnh: “Anh xác định mình muốn đi khiêu khích chứ không phải đi xem xem vị hôn thê kia có xinh đẹp hay không à?”
Cho dù Quý Miên Miên biết Mộ Dung Miên không hề có chút tình cảm nào với cô gái chưa từng gặp mặt kia, nhưng khi thấy anh có sự hưng phấn như thế, cô vẫn cảm thấy không thoải mái chút nào.
Mộ Dung Miên chợt cảm thấy tâm tình tốt hẳn lên, bèn cúi thấp người, nhìn thẳng vào mắt Quý Miên Miên, dịu dàng nói: “Sao lại có mùi chua chua nhỉ, để anh nếm thử xem...” Vừa dứt lời, liền đặt một nụ hôn lên môi cô.
Quý Miên Miên còn chưa kịp phản ứng, Mộ Dung Miên đã rời khỏi môi cô, lại thấy đầu lưỡi anh liếm liếm khoé môi, tựa như vừa thưởng thức một món ăn mỹ vị nào đó trong khi bên cạnh họ vẫn đang có người khiến mặt Quý Miên Miên đỏ bừng lên.
Mộ Dung Miên thưởng thức xong nụ hôn vừa rồi lại nói: “Ừ, đúng là rất chua, quả là giấm ủ lâu năm! Hương vị thật tuyệt diệu.”
Quý Miên Miên cả giận: “Vậy anh đừng ăn nữa, hừ...”
“Chụt”, Mộ Dung Miên lại hôn trộm lên mặt cô, thì thầm “Anh lại thích giấm ủ lâu năm, vị gì khác cũng không thích.”
Người tới báo tin cảm thấy cực kỳ bồn chồn, chỉ muốn biến mất hoặc hoá thành không khí luôn, hai người này không coi ai ra gì nữa rồi, cứ thế mà ân ân ái ái, làm cho cô ta cảm thấy mình căn bản không nên tồn tại.
Quý Miên Miên giật giật khoé miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn cảm thấy nên quên đi thì hơn, cần gì phải náo loạn với Mộ Dung Miên làm gì chứ, cũng không phải anh thật sự muốn đi gặp người phụ nữ kia cơ mà.
Mộ Dung Miên chọc chọc đầu mũi Quý Miên Miên: “Đi thôi, chúng ta chủ yếu là tới thị uy với cô ta, để cô ta nhanh chóng rời đi, không đến phá hoại tình cảm của chúng ta.”
Mộ Dung Miên đã tính toán rồi, nếu đối phương thức thời, anh sẽ cùng bọn họ thương lượng, nếu bình tĩnh được thì có thể làm bằng hữu.
Còn nếu đối phương không thức thời, anh cũng sẽ không cho họ mặt mũi, cần làm thế nào thì sẽ làm thế ấy, không chút lưu tình.
Quý Miên Miên lườm anh một cái.
Mộ Dung Miên liền nắm chặt tay cô: “Đi nào vợ yêu, chuyện gặp gỡ này sớm muộn gì cũng diễn ra, nếu bọn họ muốn tới cửa xin ăn hành thì chúng ta cứ cho thôi, không nên lãng phí cơ hội tốt như vậy.”
Hôm nay Mộ Dung Chí Hoành gọi anh đến, việc quan trọng nhất chính là để Miên Miên nhìn thấy ông ta đã sắp xếp thoả đáng cho anh người phụ nữ này.
Chỉ cần Mộ Dung Chí Hoành chưa từ bỏ ý định an bài chuyện hôn sự cho anh thì chuyện này chắc chắc không xong.
Để giải quyết chuyện này thì hoặc là Mộ Dung Chí Hoành từ bỏ, hoặc phu nhân Jones từ bỏ ý định đính hôn là được.
Dù sao hai người này chỉ cần một người buông tay thì mọi chuyện sẽ không thành vấn đề.
Quý Miên Miên bất đắc dĩ bị Mộ Dung Miên lôi kéo đi về phía trước.
“Đến lúc đó, em cũng sẽ không khách khí đâu.”
“Khách khí? Vì sao em phải khách khí, nếu em khách khí với tình địch của mình thì anh mới là người phải khóc đó!”
Quý Miên Miên đang trầm mặc, đột nhiên nở nụ cười.
Bản tính vô lại của Mộ Dung Miên trở về ngày một nhiều rồi, những áp lực xuất hiện khi cô mới gặp lại anh đã dần dần biến mất.
Đồng dạng, cô cũng cảm nhận được vẻ lo lắng của anh đã tản đi không ít.
Một lúc sau, hai người rốt cục nhìn thấy phu nhân Jones và con gái của bà ta.
Không thể phủ nhận, cả hai mẹ con họ đều vô cùng xinh đẹp, tóc vàng, mắt xanh, mỗi động tác giơ tay, nhấc chân đều toát ra hơi thở quý tộc, đây chính là thiên kim tiểu thư, danh môn thục nữ chân chính.
Phu nhân Jones bảo dưỡng nhan sắc rất tốt, nhìn vẻ mặt bà ta thì có thể thấy Jessica kia rất giống mẹ mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...