Mộ Dung Miên châm chọc nói: “Bằng không thì ba nghĩ là ai? Có phải ba cũng cảm thấy giờ con đã thay đổi rất nhiều không? Đó là bởi vì sau khi ngã ngựa con đã chết đi một lần rồi, sau đó con đột nhiên hiểu ra rất nhiều chuyện. Ba đối xử dịu dàng với thế giới này, nhưng thế giới này sẽ không dùng nhân từ để đối đãi với ba đâu. Nếu ba muốn sau này con được sống tốt, nếu không muốn chặt đứt hương khói của nhà chúng ta sau này thì không nên ngăn cản con làm bất cứ chuyện gì.”
Quý Miên Miên ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Miên, chỉ cảm thấy khi anh nói ra những lời này nhìn cực kỳ… khí phách, cực kỳ đẹp trai.
Mộ Dung Chí Hoành thở dốc, há miệng mãi mới nói được một câu: “Con… trưởng thành rồi.”
Giữa con và người thân ông ta cũng chỉ có thể chọn con mình mà thôi.
“Cảm ơn ba.”
Mộ Dung Chí Hoành đột nhiên giơ một ngón tay lên: “Cô ấy…”
Thấy ông chỉ vào Quý Miên Miên, Mộ Dung Miên liền cầm lấy tay cô nói: “Cô ấy là người vợ mà con đã chọn, là duy nhất.”
“Con bé không thể… giúp con… Ba có thể đồng ý cho con… giữ lại con bé, nhưng con phải lấy…”
Mộ Dung Miên lập tức ngắt lời ông ta: “Ba, con và cô ấy đã kết hôn rồi, ngoài cô ấy ra, con sẽ không yêu bất kỳ ai, càng không cùng bất kỳ người nào kết hôn. Nếu ba thực sự ủng hộ con, để cho con làm theo cách của riêng mình, sống cuộc sống mà con muốn.”
Nói xong, anh kéo Quý Miên Miên cùng cúi đầu trước Mộ Dung Chí Hoành: “Ba, ba nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chúng con lại tới thăm ba.”
Quý Miên Miên vội vàng nói: “Ba nghỉ ngơi đi ạ, ngày mai con sẽ lại tới, con sẽ cố gắng để ba thấy là con có ích.”
Mộ Dung Miên sủng nịnh nói: “Em vẫn rất có ích, nếu không có em thì anh đã bị cô anh đánh chết rồi.”
Mộ Dung Chí Hoành…
“Ba, con hy vọng ba có thể tiếp tục chống đỡ, ít nhất chờ đến khi… cháu nội của ba ra đời.”
Hốc mắt Mộ Dung Chí Hoành đột nhiên đỏ lên.
Những người thân thích của ông ta lại không hề mong thấy ông ta kiên cường sống qua từng ngày.
Bọn họ đều mong ông ta nhanh chóng chết đi, chỉ có người mang huyết mạch chí thân với mình, chỉ có con trai ruột của mình mới mong mình sống lâu hơn một ngày mà thôi…
Vậy nên ông ta càng phải sắp xếp chu toàn cho con trai mình.
Trước đây, ông ta muốn tìm cho con một tòa núi để dựa vào, để giúp nó ổn định đám thân thích muốn trèo lên đầu lên cổ kia.
Giờ con đã quyết định giải quyết theo phương thức của nó, ông ta càng cần phải kiên cường chống đỡ giúp con trai mình. Quý Miên Miên kia… không thể nào được, cô là một cô gái tốt, nhưng gia thế cô lại quá bình thường.
…
Mộ Dung Miên nắm tay Quý Miên Miên đi ra từ bệnh viện, cuộc nói chuyện quá dài làm cho trong lòng hai người đều như đang chứa một tảng đá lớn đè nặng.
Anh cười hỏi: “Không phải trước đó em còn nói lo lắng sao, biểu hiện vừa rồi của em tốt lắm.”
Quý Miên Miên sờ sờ mũi: “Vốn em cũng thấy khẩn trương thật, nhưng vừa thấy ông ấy em lại thấy ông ấy là một người cha một lòng vì con, nhìn ông ấy em lại nghĩ tới ba mình, vì thế em không sợ.”
Mộ Dung Miên ôm bả vai cô: “Chờ sự tình giải quyết xong, chúng ta lại về nhà thăm ba vợ.”
“Ừ.” Cô nói tiếp. “Kỳ thực, vừa rồi em chỉ sợ không cẩn thận sẽ làm cho ông ấy tức giận.”
Anh đang định nói gì nữa thì lại có một người đi tới từ đằng sau, nói: “Thiếu gia, phu nhân Jones và tiểu thư Jessica… tới chơi, ngài có muốn gặp không?”
Mộ Dung Miên nhíu mày: “Bọn họ là ai?”
“Bọn họ… là…”
“Đừng có dông dài, nói!”
Người nó giương mắt liếc nhìn anh một cái thật nhanh rồi lại cúi đầu, nói: “Là… đối tượng kết hôn… mà tiên sinh sắp xếp cho ngài.”
Mộ Dung Miên cảm nhận được tay Quý Miên Miên run lên, anh nắm chặt lấy, nói: “Đi, chúng ta đi gặp một chút, anh đưa em đi thị uy với tình địch.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...