Mộ Dung Miên vừa dứt lời thì tất cả đều sửng sốt, ba của Quý Miên Miên há mồm đang định nói cũng câm nín luôn.
Quý Miên Miên chọc chọc lỗ tai, cô… không nghe nhầm chứ?
Cô quay đầu nhìn Mộ Dung Miên sắc mặt hơi đỏ, lại nhìn lão ba đang đứng trong cửa, cố nhịn cười, sờ sờ mũi, kéo Mộ Dung Miên.
Cô không nghĩ Mộ Dung Miên còn có thể khẩn trương tới mức nói sai loạn lên thế này.
Nhìn vẻ mặt bối rối của anh, Quý Miên Miên cảm thấy rất đáng yêu.
Mộ Dung Miên rốt cuộc cũng phản ứng lại, ảo não chỉ hận không thể quay ngược thời gian, sao tới lúc mấu chốt lại nói loạn thế này, rõ ràng đầu óc nghĩ khác cơ mà.
Lần đầu tới thăm ba mẹ vợ nên anh đã quyết tâm tạo ấn tượng tốt cho hai cụ, không ngờ vừa há mồm đã lập tức kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Trong lòng Mộ Dung Miên vô cùng ảo não, chỉ hận không thể che lại lỗ tai của ba vợ để không không nghe thấy. Anh vội vàng sửa lại lời nói, cúi đầu nói: “Ba, con là con rể của ba, Mộ Dung Miên… Con nên sớm tới thăm nhà mình nhưng vì công việc quá bận rộn nên… vẫn trì hoãn tới tận bây giờ, thật sự rất xin lỗi, hy vọng ba và mẹ không trách tội con.”
Nói liền một hơi, Mộ Dung Miên khẩn trương tới mức mồ hôi ướt đẫm lưng, lần này anh không nói sai câu nào chứ?
Nhưng sau khi anh nói xong, ba của Quý Miên Miên vẫn không nhúc nhích, Mộ Dung Miên càng khẩn trương trong lòng, quay đầu nhìn Quý Miên Miên cầu xin giúp đỡ: sao lại thế này? Anh lại nói sai gì ư?
Quý Miên Miên cũng không biết trong lòng ba đang nghĩ gì, liền gọi: “Ba… Con mang con rể về thăm ba rồi đây. Mẹ con đâu rồi?”
Rốt cuộc ba của Quý Miên Miên cũng lấy lại tinh thần, trừng mắt nhìn Mộ Dung Miên: “Cậu… cậu… không phải là… là… ngôi sao kia đấy chứ?”
Mộ Dung Miên sửng sốt, quay đầu nhìn Quý Miên Miên.
Sao lại thế này, không phải lần trước lúc gọi điện đã giới thiệu mình là Mộ Dung Miên rồi sao, vì sao ba vợ lại giống như không biết gì vậy?
Ông Quý nhìn rất dữ tướng, vóc dáng cao lớn, thân thể khỏe mạnh, giọng nói rất vang, lúc không cười nhìn cực kỳ nghiêm túc, nhất là ánh mắt ông khi nhìn Mộ Dung Miên ánh lên vẻ không hài lòng.
Điều này làm cho Mộ Dung Miên thấy lo lắng trong lòng, anh vội vàng gật đầu: “Vâng, là con… Thực xin lỗi, gần đây con bị dính vào vài chuyện không hay ho, nhưng ba yên tâm, con đã giải quyết xong rồi.”
Ông Quý đánh gia Mộ Dung Miên từ trên xuống dưới vài lần rồi nói: “Thì ra là cậu… Cậu chính là bạn trai của Miên Miên, tôi còn tưởng… Tôi còn tưởng chỉ là trùng tên, không ngờ… lại là một người.”
Ông Quý dù đã biết tên con rể, Quý Miên Miên cũng từng gửi ảnh cô và Mộ Dung Miên cho ông nhìn, nhưng đối với mấy ông bà có tuổi, sao có thể ngờ được là con mình lại lấy một ngôi sao cơ chứ? Ông chỉ nghĩ có lẽ là trùng tên, hơn nữa ảnh chụp vào buổi tối nên nhìn cũng không rõ mặt lắm, ông chỉ cảm thấy hơi giống giống chứ không nghĩ ngợi gì nhiều.
Ông nói với vợ mình, Miên Miên có chồng rất đẹp trai, về sau cháu ngoại sẽ rất xinh xắn.
Hơn nữa ở tuổi họ, làm gì có thời gian đi chú ý mấy ngôi sao, cũng chỉ vì gần đây chuyện của Mộ Dung Miên và Phương Duyên Duyên quá nổi nên lúc xem ti vi, ông mới liếc mắt nhìn một cái thôi, không chú ý nhiều.
Mộ Dung Miên vừa nghe đã nghĩ ông Quý chắc không thích nghề nghiệp của anh rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...