Cúi đầu thì thấy Quý Miên Miên vẫn tựa vào ngực anh ngủ say.
Anh nhận ra, hóa ra không phải mình nằm mơ, hóa ra anh đã trở lại thật rồi.
Có rất nhiều ngày, mỗi sáng tỉnh lại trong căn phòng lạnh như băng, trên chiếc giường cũng lạnh như băng, anh thấy tuyệt vọng vô cùng.
Giờ mọi chuyện cứ như mơ vậy, được ôm cô ngủ, lúc tỉnh lại cô vẫn ở trong lòng, dù sáng hay tối đều có cô bên cạnh.
Mộ Dung Miên cúi đầu nhẹ hôn lên trán cô.
Anh không muốn dậy, hôm nay đến trưa anh mới có cảnh quay, nhưng vì không có việc gì làm nên anh mở máy điện thoại lên.
Sau khi khởi động máy, di động của Mộ Dung Miên báo về mấy chục cuộc gọi nhỡ, còn có hơn mười tin nhắn, cả từ chị Mạch và Yến Thanh Ti.
Mộ Dung Miên nghi hoặc, sao lại có nhiều cuộc gọi lỡ như thế, có chuyện gì xảy ra sao?
Anh mở tin nhắn, càng đọc thì sắc mặt càng đen.
Lập tức mở weibo ra, chuyện của anh và Phương Duyên Duyên đã gần như nổ tung trên mạng, còn có lượng xem và chia sẻ clip đã gần như toàn dân đều biết.
Sắc mặt Mộ Dung Miên còn u ám hơn trời mưa, anh liếc nhìn cũng biết clip kia là bị cắt ghép.
Nửa đầu clip là quay ở phòng anh, lúc anh mở cửa đi ra, quay rõ mặt anh, nhưng sau đó anh nhanh chóng lui lại nên không quay được nữa.
Về đoạn sau Phương Duyên Duyên tươi cười đi vào rõ ràng là quay ở chỗ khác, không còn nhìn thấy anh nữa, cũng không nhìn thấy số phòng, hành lang thoạt nhìn cũng rất giống nhau.
Đối phương ghép hai đoạn clip này lại với nhau, hơn nữa còn quay ở góc y như nhau, người trong clip mặc y phục giống hệt, nếu dùng mắt thường thì căn bản không nhìn ra là cắt ghép.
Mộ Dung Miên đứng dậy, đi vào phòng tắm gọi điện cho chị Mạch.
Anh nói cho chị Mạch chuyện tối qua, hơn nữa nói anh và Quý Miên Miên vẫn ở chung một chỗ, hiện tại cô vẫn còn đang ngủ.
Chị Mạch khóe miệng run run, ngủ? Tên nhóc này dám kéo Quý Miên Miên lên giường? Thế thì bảo chị phải làm thế nào bây giờ?
Mộ Dung Miên nói: “Chuyện này tôi sẽ tự xử lý, chị chưa cần xen vào.”
Chị Mạch: “Cậu định làm gì?”
Mộ Dung Miên lạnh lùng: “Tôi phải làm cho cô ta từ nay về sau không ngóc đầu lên được ở trong showbiz.”
Phương Duyên Duyên nghĩ sai ở chỗ Mộ Dung Miên không hề nghĩ tới chuyện dừng chân lâu trong giới giải trí, anh tới đây vì Quý Miên Miên, có thể nổi tiếng hay không, có thể đi được bao xa anh cũng không hề bận tâm.
Phương Duyên Duyên nghĩ đã nắm được thóp của Mộ Dung Miên, đáng tiếc, tất cả những gì cô ta tính toán anh đều không cần.
Chị Mạch nghe được giọng điệu của Mộ Dung Miên thì run lên.
“Này, nếu sau này còn muốn phát triển sự nghiệp thì xuống tay phải có chừng mực thôi đấy.”
Mộ Dung Miên: “Được rồi.”
Anh đương nhiên cực kỳ có chừng mực, chừng mực của anh chính là sẽ làm cho Phương Duyên Duyên hối hận vì đã động vào anh.
Sau khi dậy, biết chuyện đêm qua, Quý Miên Miên cần di động chửi ầm lên: “Con khốn chết tiệt này, thật sự là cho cô ta mặt mũi mà cô ta lại không cần, còn dám nói bạn trai em là của cô ta, cô ta coi em là cái gì chứ? Em chưa gặp tiểu tam nào mạnh miệng như cô ta đấy.”
Mộ Dung Miên xoa xoa tóc cô: “Ngoan, đừng nóng, đói bụng không? Muốn ăn gì?”
Quý Miên Miên tức giận tới giậm chân: “Ăn gì mà ăn, tức không chịu nổi rồi đây này. Em mà biết cô ta dám nhận anh là bạn trai thì tối qua đã cho cô ta thêm vài cái tát rồi.”
Quý Miên Miên đứng lên: “Không được, ông đây không chịu nổi, em muốn đi tóm cô ta.”
Mộ Dung Miên ôm lấy cô: “Xin bớt giận, chúng ta làm một chuyện vui vẻ được không?”
“Hiện tại điều duy nhất làm em vui vẻ chính là hành hạ cô ta.”
Mộ Dung Miên mỉm cười, nói: “Miên Miên, chúng ta kết hôn đi?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...