Nét cười trên mặt Yến Thanh Ti từ từ tan biến: “Cô à, ráng mà sống cho tốt những ngày tháng tốt đẹp, nó không còn nhiều đâu, món nợ của chúng ta, cũng nên đến lúc thanh toán cho sạch sẽ.”
Yến Thanh Ti quay về, những ngày tháng tốt lành của nhà họ Yến cũng đến hồi kết thúc.
Nhà họ Yến nợ mẹ con cô bao nhiêu năm thế cũng đã đến lúc phải trả lại rồi.
Không đợi Yến Như Kha nói tiếp, Yến Thanh Ti dập máy, tiện đó cũng cho luôn Yến Như Kha vào danh sách đen, rồi mới trả lại điện thoại cho Nhạc phu nhân: “Bác gái cầm chắc nhé!”
Nhạc phu nhân hất tay Yến Thanh Ti ra, nổi giận đùng đùng lườm cô: “Hoá ra cô chính là Yến Thanh Ti mà Như Kha đã nói.”
Yến Thanh Ti vừa nghe là biết Yến Như Kha đã sớm nói xấu cô với Nhạc phu nhân, một đứa con gái xấu xa tồi tệ nhưng cũng không sao, cô cũng chẳng muốn làm dâu nhà họ Nhạc.
Yến Thanh Ti gật đầu: “Đúng đấy, tôi chính là đứa con gái của bồ nhí mà cô ta đã nói đấy, là cái đứa từ nhỏ đã phóng đãng thành tính, chuyên môn đi dụ dỗ đàn ông, sao nào? Giờ được gặp mặt bác thấy có đúng không?”
Nhạc phu nhân kinh ngạc nhìn Yến Thanh Ti, không ngờ đến con bé này ngay cả mắng mình cũng không hề nương tay.
Nhạc phu nhân chỉ vào Yến Thanh Ti: “Cô, cô…đúng là không biết xấu hổ.”
Yến Thanh Ti lắc đầu: “Chậc chậc… ai cũng bảo tôi không biết xấu hổ, bác không phải là người đầu tiên cũng chẳng phải là người cuối cùng.”
Nhạc phu nhân hừ một tiếng: “Con trai tôi sẽ không thích cô đâu, tốt nhất cô nên ngoan ngoãn rời đi, đừng có mà quấn lấy con trai tôi nữa.”
Yến Thanh Ti nhìn Nhạc Thính Phong một cái: “Ha Ha, bác cho rằng con trai của bác ai gặp cũng yêu thật đấy à? Nếu không phải con trai bác vừa khóc vừa gào, suốt ngày bám dính lấy tôi, tôi còn lâu mới thèm dây dưa với con của bà?”
Nhạc Thính Phong vuốt vuốt mũi, hắng giọng.
Không biết tại làm sao, anh ta luôn cảm thấy khi mẹ anh nói chuyện với Yến Thanh Ti, anh không cách nào chen vào được.
Nhạc phu nhân đập bàn một cái: “Cô…con trai tôi có chỗ nào mà không tốt, vừa giàu vừa đẹp trai.”
Tốt hay xấu gì thì nó là con mình, Nhạc phu nhân có ghét bỏ đến mấy cũng không thể để người khác nói xấu con mình được.
Yến Thanh Ti khinh thường bĩu môi: “Bên cạnh tôi đàn ông vừa giàu có vừa đẹp trai nhiều lắm, cũng không phải chỉ có một mình anh ta, bà đây không những xinh đẹp, thủ đoạn dụ dỗ đàn ông lại là số một, lên giường với ai mà chả được?”
Nhạc Thính Phong cười lạnh: “Yến Thanh Ti, em nói lại một lần nữa thử xem nào?”
Yến Thanh Ti liếc anh: “Chẳng lẽ tôi nói sai à?”
Nói xong liền ngáp lên ngáp xuống: ‘Tôi muốn đi ngủ, đừng làm phiền tôi.”
Yến Thanh Ti đi thẳng vào phòng ngủ của Nhạc Thính Phong, Nhạc phu nhân đứng đằng sau cô nói: “Chỉ cần tôi còn sống một ngày, tuyệt đối sẽ không để cô bước chân vào nhà họ Nhạc.”
Yến Thanh Ti lắc đầu, quay người lại nói với Nhạc phu nhân: “Chậc chậc, nói bác già rồi chẳng oan tí nào, vào nhà họ Nhạc thì có tác dụng gì, bác cũng biết, tôi thích dụ dỗ đàn ông, chỉ cần con trai bác vẫn nằm trong bàn tay tôi, nhà cửa, xe cộ, tiền tài tôi muốn gì mà chẳng được? Danh phận ấy à, có hay không có thì quan trọng gì?”
Yến Thanh Ti chớp mắt đá lông nheo với Nhạc Thính Phong ngay trước mặt Nhạc phu nhân rồi sập cửa cái rầm.
Nhạc phu nhân tức muốn nổ phổi: “Con nghe đi, nghe xem, cái loại hồ li tinh như cô ta... con còn không mau cắt đứt đi, dù gì cô ta cũng là cháu gái của Như Kha, con…con…con bảo mẹ phải nói gì với con nữa bây giờ?”
Nhạc Thính Phong bóp trán: “Mẹ, con có chút việc, mẹ đừng hỏi nữa.”
“Con nói mẹ nghe, con có cắt đứt với cô ta không thì bảo?’
“Không đời nào.” Nhạc Thính Phong đáp lại rất dứt khoát, không có một giây do dự.
--
Nhạc thổ hào: Được tỏ tình xong tâm trạng thật tốt đẹp, thế giới thật tốt đẹp, quả nhiên chỉ có đàn ông đẹp trai mới có thể dụ dỗ được tiểu yêu tinh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...