Yến Thanh Ti không nói gì, cô lặng yên nhìn Yến Minh Tu.
Nhà cũ nên cách âm rất kém, có thể nghe rõ tiếng gió rít bên ngoài. Đã qua buổi trưa nhưng Yến Thanh Ti còn chưa ăn cơm, sau khi mang thai cô thường rất nhanh đói, bình thường ở nhà cũng chưa từng thiếu đồ ăn.
Ở nhà, Nhạc phu nhân chỉ hận không thể từng giây từng phút một quan tâm tới cô, khát hay không khát, có đói bụng hay không, thân thể có chỗ nào khó chịu không, bà đều rất quan tâm.
Hiện tại Yến Thanh Ti rất đói, cực kỳ đói, cô như có thể nghe thấy tiếng hạt đậu nhỏ trong bụng mình đang nói: mẹ, con đói, con muốn ăn.
Yến Thanh Ti hỏi: “Có gì ăn không?”
Yến Minh Tu sửng sốt, đây làm sao vậy, lúc lựa chọn giữa sống và chết mà cô lại đi hỏi có đồ ăn hay không à?
Hắn động động môi, muốn nói nhưng thấy Yến Thanh Ti rất nghiêm túc khi hỏi vấn đề này, thế nên hắn nhắm mắt lại, sờ vào trong túi, lấy ra được một cái kẹo dừa.
“Có cái này, đồ trên người tôi chị có dám ăn không?”
Hắn còn chưa dứt lời thì Yến Thanh Ti đã chộp lấy cái kẹo trong tay hắn, nhanh chóng bóc vỏ, nhét vào miệng.
Đường tan trong miệng, hương vị ngọt ngào lan tỏa, thân thể, thần kinh, và cả đứa bé đều như được trấn an.
Yến Thanh Ti không thích ăn đồ ngọt, nhưng hôm nay cô ăn rất ngon, cảm giác hương vị này rất thần kỳ.
Đây là chiếc kẹo duy nhất mà cô ăn một cách rất thưởng thức trong đời.
Yến Minh Tu thấy Yến Thanh Ti hưởng thụ chiếc kẹo với vẻ thản nhiên và vui sướng, quả thực hắn chưa từng thấy cô điềm tĩnh như thế. Ngay ở căn nhà cũ nát này, cô giống như ánh mặt trời rực rỡ làm ấm cả gian nhà.
Yến Minh Tu bỗng nhiên muốn thử hương vị của kẹo dừa, thật sự… ngon như thế sao?
Từ trước đến nay, Yến Thanh Ti luôn rất thô bạo và đen tối, giống như một con rắn độc ngủ trong bóng tối, lúc nào cũng có thể lao ra cắn người ta một nhát. Nhưng giờ cô như đã hoàn toàn thay đổi.
Ăn hết cái kẹo, Yến Thanh Ti lại hỏi: “Còn không?”
Yến Minh Tu: “Hết rồi.”
Trên mặt Yến Thanh Ti không khỏi hiện ra vẻ tiếc nuối: “Đáng tiếc… Đây là lần đầu tiên tôi ăn kẹo dừa đấy, ngon lắm, cảm ơn!”
Yến Minh Tu nói theo bản năng: “Không cần khách khí.”
Nói xong, hắn nhíu mày, sao hắn lại nói không khách khí chứ, hắn bị Yến Thanh Ti làm cho u mê rồi.
Hắn bèn đổi lại gương mặt lạnh lùng: “Tôi nghĩ giờ không phải lúc chúng ta nói tới cái kẹo dừa, mà là vấn đề sống chết của chị. Yến Thanh Ti, tôi cho chị quyền chủ động lựa chọn, chị có thể tùy ý.”
Yến Minh Tu bỗng cười, nói: “Đương nhiên, nếu chị chọn ly nước thường, tôi cam đoan sẽ không làm khó dễ chị, chị có thể thuận lợi ra ngoài, trước giờ tôi nói gì cũng đều rất giữ lời.”
“Tôi tin, nếu cậu đã giữ lời thì dù ai đi ra ngoài cậu cũng không làm khó, đúng không?”
Trong những người của Yến gia, cũng chỉ có Yến Minh Tu là có thể tin được một, hai phần.
Yến Minh Tu gật đầu: “Phải…”
Hắn nâng tay: “Mời chọn đi, chị gái!”
Yến Thanh Ti xoay người nhìn Nhạc phu nhân: “Mẹ… Gặp được mẹ và Thính Phong là may mắn nhất đời con. Cảm ơn hai người đã cứu vớt con từ trong bóng tối ra ngoài.”
Yến Minh Tu nheo mắt lại, chờ xem hành động của Yến Thanh Ti.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...