Yến Thanh Ti bỗng nhớ lần đầu tiên khi mình tới Yến gia, cô cũng đứng ở đây, Yến Minh Tu đứng ở nơi đó, hồi ấy hắn rất nhỏ, hai tay nhỏ bám vào ban công, kiễng chân nhìn cô ở bên dưới.
Thoáng cái đã nhiều năm như vậy, hiện tại cũng không ai còn là đứa nhỏ của năm xưa nữa.
Yến Thanh Ti thản nhiên: “Tôi không ngốc như thế, trí nhớ của tôi cũng rất tốt. Tôi đã tới đây rồi, cậu thả mẹ tôi ra, bà ấy không có tác dụng gì với cậu cả.”
Yến Minh Tu gật đầu cười nói: “Chị nói đúng, bà ấy chỉ có tác dụng đưa chị tới đây mà thôi.”
Yến Thanh Ti: “Mục đích của cậu không phải là báo thù tôi ư? Tôi đã tới rồi, sao cậu còn chưa thả bà ấy ra, tôi sẽ thay bà ấy làm con tin cho cậu.”
Yến Minh Tu nhoẻn miệng cười: “Đương nhiên không thể nhanh như thế được. Chị nghĩ rằng tôi không biết có bao nhiêu người đi theo chị tới đây sao? Yến Thanh Ti… chị không tới một mình, chị là người không giữ lời.”
Yến Thanh Ti siết chặt nắm tay: “Được, tôi bảo họ đi.”
“Tôi không tin chị.”
“Vậy cậu muốn gì?”
Yến Minh Tu nhìn chằm chằm vào Yến Thanh Ti, một lát sau, hắn nhún vai: “Quên đi, dù sao cũng chẳng vấn đề gì, cùng lắm thì cả chị và mẹ chị đều chết trong tay tôi. Mạng tôi đổi lấy mạng hai người cũng đủ đáng giá rồi.”
Yến Thanh Ti bỏ lại Yến Như Kha, xoay người đi ra cổng, cao giọng nói ra bên ngoài: “Dù xảy ra chuyện gì cũng không được tiến vào. Ân oán của tôi và cậu ta, tôi sẽ tự chấm dứt. 20 phút sau, nếu tôi còn chưa ra thì các anh cứ xông vào, không cần cố kỵ tôi, chỉ cần cứu Nhạc phu nhân an toàn trở ra là được. Đây là mệnh lệnh.”
Sau đó cô trở về, hỏi Yến Minh Tu: “Được chưa?”
Yến Minh Tu gật đầu: “Ý chị là thà cùng tôi cá chết lưới rách cũng không muốn tôi sống sót ra ngoài được đúng không? Chậc, Yến Thanh Ti, chị thật sự là người tàn nhẫn nhất của Yến gia.”
Độ tàn nhẫn của Yến Thanh Ti đã hơn hẳn tất cả những người trong Yến gia, bởi vì cô không chỉ độc ác với người khác, mà còn độc ác với chính bản thân mình.
Yến Thanh Ti: “Cậu bắt cóc mẹ chồng tôi, cậu muốn báo thù tôi, cậu cảm thấy tôi có thể nhân từ với cậu được à?”
Yến Minh Tu cười ha hả: “Đúng thế… Chị lên đây, tôi cho chị gặp bà ấy.”
Yến Thanh Ti liếc mắt nhìn Yến Như Kha đã đờ đẫn cả người rồi bỏ cô ta lại, tự mình đi vào.
Cô định đem Yến Như Kha vào đây để xem có thể uy hiếp Yến Minh Tu được chút nào không, nhưng sau khi tiến vào đây, cô thấy Yến Minh Tu không thèm để ý tới Yến Như Kha chút nào. Trong mắt hắn, cô ta chẳng khác nào chiếc lá rụng, có chỗ nào có thể uy hiếp được chứ?
Yến Thanh Ti bước lên cầu thang phủ đầy bụi, trong nhà đầy mùi ẩm mốc, hôi hám.
Đi lên lầu hai, Yến Thanh Ti thấy Nhạc phu nhân bị trói trên ghế, ra sức giãy dụa, miệng phát ra âm thanh ô ô.
Yến Thanh Ti siết chặt tay, cô nói với Yến Minh Tu: “Nói điều kiện của cậu đi, làm thế nào cậu mới chịu thả bà ấy?”
Yến Minh Tu rót hai chén nước, nói: “Hình như chị không có một chút ý định nào muốn ngồi xuống ôn chuyện cùng tôi nhỉ?”
“Chúng ta cần nói chuyện gì ư?”
Yến Minh Tu dừng một chút, tự giễu nói: “Đúng, chẳng có chuyện gì, người của Yến gia làm gì có ai có thứ gọi là tình thân chứ. À không, chị có, chỉ tiếc là không phải dành cho bọn tôi.”
Yến Thanh Ti: “Đừng lãng phí thời gian, nói đi, điều kiện là gì?”
Yến Minh Tu châm biếm, chỉ vào hai chén nước: “Đây, bên trái có độc, bên phải là nước thường, chị muốn chọn mình chết hay bà ấy chết?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...