Yến Thanh Ti ngẫm nghĩ, quên đi, cứ để mẹ ở bên bác lâu hơn chút. Cô cả ngày được ở bên Nhạc Thính Phong, sao có thể để hai ông bà làm Ngưu Lang Chức Nữ mãi được.
Ăn sáng xong, Yến Thanh Ti nhàm chán bật ti vi, kết quả vừa mở ra liền thấy đài truyền hình địa phương phát ra một tin tức khẩn cấp.
Sắc mặt phát thanh viên rất nghiêm túc, nói: “3 giờ rạng sáng ngày hôm nay, có một nhóm tội phạm đả thương cảnh ngục và trốn thoát tại nhà giam thành phố. Hiện tại, cục cảnh sát đã khởi động toàn bộ hệ thống, toàn lực đuổi bắt tội phạm vượt ngục, nhắc nhở nhân dân mấy ngày tới nên tránh ra đường vào ban đêm. Nếu nhìn thấy kẻ khả nghi, mong lập tức báo cảnh sát.”
Sau đó, ti vi còn quay tới cả ảnh chụp của nghi phạm.
Tin tức này đủ làm người ta khiếp sợ, tội phạm vượt ngục vốn chỉ xuất hiện trong mấy bộ phim mà thôi.
Thím Ngũ nghe thấy vậy thì kinh hô: “Trời ạ, bên ngoài có vài tên giết người như thế, vậy muốn đi mua đồ ăn thì phải làm sao? Đám tội phạm vượt ngục đứa nào chẳng là kẻ cùng hung cực ác, nếu xông vào nhà chúng ta thì phải làm sao bây giờ?
Yến Thanh Ti cũng kinh hãi, nhiều kẻ bỏ trốn cùng lúc như thế thật quá đáng sợ, e là toàn dân sẽ lâm vào khủng hoảng mất.
Yến Thanh Ti an ủi thím Ngũ: “Thím Ngũ yên tâm, không sao đâu, nhà chúng ta có người bảo vệ mà.”
Thím Ngũ đi qua đi lại hai vòng, nói: “May mà hôm nay đi siêu thị tôi mua rất nhiều đồ, mấy hôm tới cũng không cần phải ra ngoài.”
Yến Thanh Ti cười: “Vâng, cũng được ạ…”
Cô nhớ Nhạc Thính Phong ngày nào cũng phải đi làm, thế là gọi điện cho anh.
“Ông xã, anh xem tin tức chưa? Tối hôm qua có tội phạm vượt ngục, anh đi đường phải cẩn thận đấy.”
“Xem rồi. Anh cũng đang định gọi nói với em. Hôm nay anh lái xe đi làm, thấy trên phố có rất nhiều cảnh sát tuần tra, còn có cả bộ đội đặc công nữa. Không sao, em yên tâm, cứ ngoan ngoãn ở nhà, đừng ra ngoài.”
“Em biết rồi. Em sẽ không ra ngoài chạy loạn đâu.”
Nhạc Thính Phong an ủi Yến Thanh Ti vài câu rồi cúp máy.
Anh không ở công ty mà đang ở cục cảnh sát. Tô Trảm và Ngự Trì ngồi đối diện, anh hỏi: “Hôm nay bắt đầu cuộc tìm kiếm quy mô lớn sao?”
Tô Trảm: “Đã bắt đầu rồi.”
Anh ta và Ngự Trì đã thương lượng qua, muốn toàn thành giới nghiêm, điều tra trên quy mô lớn nhưng lại không gây ra động tĩnh nào là chuyện bất khả thi.
Cho nên, bọn họ muốn tìm một cái cớ, tạo ra một cuộc vượt ngục, sau đó để báo đài đưa tin khiến mọi người tưởng đó là thật. Như thế, bọn họ sẽ có thể lấy lý do này để điều tra công khai.
Nhưng không biết cái cớ này có thể chống đỡ được bao lâu?
…
Yến Thanh Ti ở nhà lướt weibo, quả nhiên trên mạng có rất nhiều người đăng ảnh khắp thành phố đều là xe cảnh sát tuần tra và đặc công, toàn thành giới nghiêm.
Yến Thanh Ti cảm khái, thực là dọa người, hiện tại mọi người ở Lạc Thành cảm thấy rất bất an, chỉ sợ đang đi trên đường đụng trúng phải tội phạm bỏ trốn.
Tiếng di động vang lên, là số lạ, cô do dự một chút rồi nghe máy: “Alo.”
Đối phương nói: “Là tôi, Hạ Lan Tú Sắc.”
Yến Thanh Ti nhíu mày, cô không nghĩ lại nhận được điện thoại của cô ta: “Có chuyện gì?”
Cô rất ghét Hạ Lan Tú Sắc nên khẩu khí không được tốt.
Hạ Lan Tú Sắc hừ một tiếng, không kiên nhẫn nói: “Đương nhiên là chuyện liên quan tới mạng người rồi.”
Yến Thanh Ti không muốn quan tâm tới cô ta: “Nói.”
Thanh âm Hạ Lan Tú Sắc kiêu căng: “Yến Thanh Ti, cô nghe được tin này chưa, mẹ chồng cô, cũng chính là Nhạc phu nhân, bà ta bị bắt cóc rồi đấy. Cô thiếu tôi một cái nhân tình nhé!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...