Cho nên, giờ ông chưa muốn cho đối phương biết ông đã phát hiện ra chuyện Nhạc phu nhân là giả. Như thế, bọn họ sẽ không dùng tới phương án thứ hai, dùng Tô Ngưng Mi để uy hiếp ông.
Cho tới lúc đó, bà ấy vẫn sẽ an toàn.
Bọn họ không có nhiều thời gian, đối phương cũng không phải kẻ ngốc, nhất định trước khi bọn họ phát hiện ra việc ông đã hoài nghi người giả, cứu người ra ngoài an toàn.
Thư ký đẩy cửa ra: “Tiên sinh, đã tới giờ hội nghị rồi.”
Hạ An Lan đứng dậy, sửa sang lại quần áo, đi ra ngoài.
Ông trầm ổn, bình tĩnh, biểu tình vẫn nho nhã, trong trẻo, lạnh lùng như lúc ban đầu.
Ông nói: “Mang cho phu nhân mấy quyển tạp chí.”
“Vâng.”
…
Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên, Nhạc phu nhân giả run lên một chút, vội nói: “Mời vào.”
Người tiến vào là một cô gái trẻ, cô gái tiến vào, cung kính cúi mình nói: “Phu nhân, ngài có việc gì thì cứ phân phó tôi. Ngài có thể gọi tôi là Tiểu Triệu.”
Nhạc phu nhân giả hắng giọng: “Cảm ơn, tôi không cần gì cả.”
“Tiên sinh đã dặn chúng tôi phải chăm sóc cho ngài chu đáo. Tiên sinh bận bịu, bình thường phải làm việc tới tận khuya, vào thời điểm cuối năm này thì công việc càng bề bộn. Ngài ấy sợ phu nhân nhàm chán nên đã dặn dò tôi mang tới cho ngài ít tạp chí, đây đều là những tạp chí mà trước đây ngài thích đọc.” Tiểu Triệu đặt mấy cuốn tạp chí thật dày xuống.
Cô gái này rất biết nói năng, mặt mũi không chút biểu tình mà có thể làm người nghe lâng lâng.
Lời của cô làm cho Nhạc phu nhân giả thực thích thú, cô ta cười nói: “Anh ấy bận rộn như thế, đừng làm phiền anh ấy.”
Tiểu Triệu nói: “Tiên sinh dù bận cũng nhớ rõ sở thích của ngài, kỳ thật… tiên sinh sợ nhất là ngài buồn chán rồi sẽ lại đòi về.”
Nhạc phu nhân giả thầm nghĩ trong lòng, không ngờ Tô Ngưng Mi ở tuổi kia rồi mà có thể mê hoặc một vị tổng thống thành như thế, cũng không biết mị lực của bà ta ở đâu. Thật làm cho người khác ghen tị.
Nhưng nghĩ tới hiện tại mọi sự dịu dàng của Hạ An Lan đều dành cho mình, cô ta ngầm vui vẻ.
“Cũng đúng, ngày mai tôi về rồi, chắc anh ấy sẽ nhớ nhiều.”
Tiểu Triệu cười: “Nhiều lắm ấy chứ. Tiên sinh rất quan tâm ngài mà. Phu nhân chưa ăn cơm trưa đúng không? Phòng bếp đã chuẩn bị xong đồ ăn rồi, để tôi mang tới cho ngài dùng nhé?”
“Được…”
“Vâng, ngài chờ chút.”
Tiểu Triệu rời đi, không bao lâu sau liền có vài cái đầu bếp mang thức ăn lên cho Nhạc phu nhân giả.
Nhìn thái độ cung kính của những người hầu kia, Nhạc phu nhân giả ngứa ngáy trong lòng. Cuộc sống như thế này thật đáng… hưởng thụ.
Cô ta hỏi: “Đúng rồi, Hạ An Lan đâu? Anh ấy… không ăn à?”
Tiểu Triệu trả lời: “Trước khi ngài tới thì tiên sinh đã ăn rồi, hiện tại đang dự một cuộc họp.”
“A… được…”
Nhạc phu nhân giả dùng bữa trưa trong sự hầu hạ của một đám người. Lúc đầu cô ta còn lo lắng sẽ bị lộ thân phận, nhưng nhìn bộ dáng cung kính của những người đó, cô ta nhanh chóng chìm vào cảm giác hưởng thụ.
Cô ta cảm thấy dù sao những người này cũng làm việc cho Hạ An Lan, hầu hạ cô ta là chuyện đương nhiên, chẳng có việc gì phải suy nghĩ cả.
Nhưng cô ta không biết, Nhạc phu nhân chưa bao giờ cần người hầu hạ. Ngay cả ở Nhạc gia, đến bây giờ cũng chỉ có một người giúp việc là thím Ngũ và một lái xe, ngoài ra chẳng có người hầu nào khác.
Ăn cơm trưa xong, Tiểu Triệu nói: “Phu nhân, nếu ngài nhám chán thì đọc những cuốn tạp chí kia nhé, đều là những số mới nhất đấy ạ!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...