Nhạc Thính Phong nhíu mày: “Nghe không giống với phong cách của mẹ chút nào.”
Với mẹ anh, Yến Thanh Ti và đứa cháu nội chưa chào đời mới là quan trọng nhất, làm gì có chuyện không nói mà cứ thế đi. Cho dù tâm huyết dâng trào thì bà cũng sẽ về làm xong bữa trưa rồi mới đi mới đúng chứ?
Bởi vì, bà rất lo lắng cho Thanh Ti.
Hơn nữa, mẹ không phải là tiểu lão thái thái bốc đồng, bà làm chuyện gì cũng nghĩ tới người thân đầu tiên.
Yến Thanh Ti nói: “Không hiểu sao em cứ cảm thấy không ổn, nhưng lại không biết không ổn ở đâu. Cảm giác lạ lắm. Anh nói xem, sẽ không có chuyện gì chứ?”
Nhạc Thính Phong cũng cảm thấy thế, nhưng nhiều người trông coi như thế, bà nói đi liền đi, có lẽ… lần đầu tiên yêu đương nên tâm tình có vẻ không vững vàng rồi.
Anh nghĩ nghĩ, nói: “Có lẽ… không có việc gì. Em gọi điện thoại nói với bác một câu, bảo rằng mẹ tới chỗ ông ấy, để bác chăm sóc mẹ một chút.”
Yến Thanh Ti khó xử: “Nhưng mẹ đã dặn là không cho em nói với bác rồi.”
Nhạc Thính Phong không nhịn được cười, từ sau khi mang thai, Yến Thanh Ti thật sự đáng yêu, phản ứng rất trì độn. Anh nói: “Em cứ bảo bác giả vờ như không biết đi, lúc thấy mẹ thì giả vờ vui mừng một chút.”
“Đúng thế, em gọi ngay đây…”
Nói xong, Yến Thanh Ti liền cúp máy, sau đó lại bấm gọi cho Hạ An Lan.
Cô kể lại sự tình cho Hạ An Lan nghe, còn dặn dò ông lúc gặp Nhạc phu nhân thì nhất định phải giả vờ thật bất ngờ vào.
Hạ An Lan vừa nghe Nhạc phu nhân đang tới thì vui vẻ, lập tức hỏi: “Bà ấy muốn tới đây mà không thông báo cho con biết trước à?”
“Không ạ, có lẽ là… tâm huyết dâng trào, muốn cho bác một niềm vui bất ngờ.”
Hạ An Lan nhíu mày: “Chắc là vậy, con yên tâm đi, bác sẽ chăm sóc bà ấy.”
“Đúng rồi, trong nhà đã có thím Ngũ, mẹ không cần về ngay đâu, bác cứ giữ mẹ ở lại hai ngày đi.”
“Cái này… sợ là khó đấy.”
Cúp máy rồi, Hạ An Lan gọi thư ký tới: “Phu nhân đang bay tới thủ đô, cậu bảo người ta chú ý một chút, xem bao lâu sẽ tới. Cho người tới sân bay âm thầm bảo vệ, không để xảy ra sai lầm gì.”
“Vâng!”
Thư ký đi ra ngoài, ngón tay Hạ An Lan nhịp nhịp trên bàn mấy cái.
Nhạc phu nhân tới đây, tất nhiên là ông rất vui, nhưng… Chẳng lẽ địa vị của ông ở trong lòng bà ấy còn cao hơn cả Thanh Ti và cháu nội chưa ra đời sao? Cái này hình như không khoa học lắm?
Hạ An Lan lắc đầu, quên đi, bà ấy muốn cho mình một niềm vui bất ngờ là chuyện tốt mà.
…
Một giờ sau, Nhạc phu nhân giả hạ cánh xuống sân bay, thư ký báo cho Hạ An Lan biết.
Hạ An Lan vốn định tự mình tới đón, nhưng Yến Thanh Ti đã dặn ông giả bộ như không biết, vì vậy ông chỉ có thể ở bên cạnh chờ đợi.
Ông phân phó thư kí trực tiếp mang người tới gặp mình.
Bảo tiêu hộ tống Nhạc phu nhân tới dinh tổng thống, thư ký ra nghênh đón, thấy bà thì giả bộ khiếp sợ: “Phu nhân, sao ngài lại tới đây?”
Nhạc phu nhân giả cười nói: “Tôi cũng không có việc gì nên… tới chơi!”
Thư ký bày ra vẻ mặt vui sướng, nói: “Sao ngài lại không báo trước một tiếng để chúng tôi tới sân bay đón? Ngài mau vào đi, nếu tiên sinh thấy ngài sẽ rất vui mừng đấy.”
Nhạc phu nhân giả hỏi: “Anh ấy đang làm việc à? Nếu đang bận thì tôi sẽ chờ, không sao, tôi không vội.”
Thư ký đã nhận được mệnh lệnh nên vội vàng nói: “Phu nhân, tiên sinh đang nghỉ ngơi, hiện tại không có việc gì, mời ngài theo tôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...