Tô Trảm chuyên làm về tình báo, liếc mắt liền nhận ra những tội danh này là giả.
Phân bộ của Nhạc thị ở nước ngoài không phải mới có 1, 2 năm mà là rất nhiều năm, cũng không phải xí nghiệp nhỏ gì. Mấy năm nay dù cũng xảy ra chút ít phiền toát, nhưng chưa từng tự nhiên bị áp đặt tội danh thế này bao giờ.
Nhạc thị và chính phủ nước M không phải không có liên hệ, thế nhưng nhận được văn kiện này mà không hề được báo trước, có thể nói thẳng ra là cao tầng chính phủ của họ ra lệnh.
Sớm không động, muộn không động lại động đúng lúc này, có thể thấy là bọn họ cũng đang gặp phiền toái.
Hoặc có thể nói là có liên quan tới thế lực sau lưng Arthur và Stuart Mill.
Bọn họ muốn tác động cả ở trong nước lẫn nước ngoài, muốn kéo Nhạc Thính Phong ra khỏi quốc nội.
Nhạc Thính Phong ở trong nước đã kìm hãm họ rất nhiều, làm cho bọn họ không tiện hành động, hơn nữa lại không có cách nào trừ bỏ, chỉ có thể dùng cách này.
Những gì Tô Trảm nghĩ thì Nhạc Thính Phong cũng nghĩ tới rồi: Bọn họ càng muốn kéo tôi ra nước ngoài thì tôi càng không thể rời đi… Nhưng, tôi là người đứng đầu công ty, nếu không đi thì chuyện bên đó lại không có ai xử lý.”
Nhạc Thính Phong tuyệt đối không thể rời đi, anh biết những người đó muốn anh ra nước ngoài để dễ dàng động thủ, sao anh có thể đi được?
Cho dù có mất công ty thì anh cũng không muốn vợ con mình gặp nguy hiểm.
Tô Trảm nheo mắt, suy nghĩ một hồi, nói: “Lão Tam đang ở bên đó, để cậu ấy ra mặt đi. Cậu tùy tiện phân cho cậu ấy một chức vị trong công ty, hơn nữa… cậu ta có thể đại diện đại sứ quán của chúng ta ở bên đó. Có cậu ấy ra mặt, với thủ đoạn của cậu ấy, cho dù cậu không đi thì cũng có thể giúp cậu trì hoãn một đoạn thời gian.”
“Đúng thế, suýt chút nữa thì tôi quên mất, để tôi gọi điện cho lão Tam.”
Lão Tam trong miệng bọn họ chính là Tô Địch, đang làm ngoại giao ở nước ngoài, cũng đã nhiều năm không trở về rồi.
Nhạc Thính Phong gọi vài cuộc thì điện thoại mới thông, dù sao, vào giờ này, người bên kia cũng đã ngủ rồi.
Nhạc Thính Phong kể lại sự tình một lần, Tô Địch nói: “Được, không thành vấn đề, chuyện này cứ giao cho tôi. Tôi sẽ nói chuyện với bọn họ, nhưng cậu cũng phải đem toàn quyền sở hữu công ty bên này giao lại cho tôi đấy.”
Bọn họ là anh em trong nhà, không cần nói nhiều lời, chỉ cần có thể hỗ trợ sẽ lập tức ra tay giúp đỡ.
“Anh không cần nói thì tôi cũng sẽ cho anh quyền. Tôi sẽ cho Vũ Phóng tới đó, mấy hôm trước cậu ấy mới từ nước M trở về, đối với công việc bên đó tương đối quen thuộc. Cậu ấy sẽ phối hợp với anh, giúp anh hiểu biết tình huống của công ty một cách nhanh nhất.”
Tô Địch: “Tốt, bên này có tôi rồi, cậu tạm thời không cần lo lắng.”
“Cảm ơn. Chờ anh về nước tôi sẽ hậu tạ.”
“Chờ tôi về rồi, cậu đừng có khoe vợ mình trước mặt mẹ tôi chính là giúp tôi lắm rồi.”
Nhạc Thính Phong cười nói: “Được…”
Cúp máy, Nhạc Thính Phong hơi thả lỏng tâm tình: “Sẽ không dễ dàng giải quyết như vậy đâu. Bọn họ nếu đã dám công khai đả động tới chúng ta, vậy rất khó đối phó…”
Tô Trảm nói: “Không sao… Dù sao đối phó cũng là lão Tam…”
“Đúng rồi, trưa nay tôi muốn tới nhà cậu một chuyến.”
Nhạc Thính Phong kinh ngạc: “Không phải chứ, anh dám tới thật à?”
Lần trước Tô Trảm tới chơi bị mẹ anh dày vò tới mức bỏ của chạy lấy người, anh còn tưởng Tô Trảm sẽ không bao giờ dám tới nữa đấy.
Tô Trảm nhún vai: “Có chuyện muốn hỏi em dâu.”
“Chuyện gì?”
“Về Yến Minh Tu, chắc chắn cậu không biết đâu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...