Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Nhạc Thính Phong không nói chuyện, chỉ phát ra một tiếng cười châm chọc.

Uông đổng nói tiếp: “Cái này cũng không phải làm khó dễ gì cậu. Cậu cưới con gái tôi là có thể có toàn bộ tài sản của nhà họ Uông, tập đoàn Tam Vương cũng thuộc về cậu, đến lúc đó, Nhạc thị sẽ vô cùng khổng lồ. Chuyện này với cậu mà nói chỉ trăm lợi mà không một hại. Đề nghị này của tôi, chỉ cần là người bình thường sẽ không bao giờ từ chối.”

Khóe miệng của Giang Lai giật giật, anh ta cảm thấy ông già này không phải là mặt dầy, mà vốn dĩ không hề có mặt mũi.

Ông chủ của anh ta cho tới giờ chưa từng là người bình thường.

Nhạc Thính Phong: “Giang Lai.”

Giang Lai lập tức trả lời: “Sếp, anh nói đi.”

“Gọi điện thoại…”

“Gọi ai?”

Nhạc Thính Phong: “110, báo có người chạy tới làm loạn.”

Giang Lai cười nói: “Vâng.”


Uông đổng vừa nghe thì sắc mặt đã thay đổi: “Nhạc Thính Phong… Cậu có ý gì? Tôi đến đưa cho cậu đại lễ như thế, cậu lại đối xử với tôi như vậy?”

Nhạc Thính Phong chán ghét nhìn ông ta: “Uông đổng, ông cũng là người lăn lộn trên thương trường nhiều năm, ông cảm thấy chỉ một cái tập đoàn Tam Vương bé tí của ông mà đủ khiến tôi no bụng à? Mà đứa con gái ngu xuẩn của ông đáng để tôi liếc mắt nhìn à?”

Nhạc Thính Phong cảm thấy Uông Tích Vũ trở thành như vậy thật sự không phải là được nuôi như thế, mẹ nó, đây là di truyền rồi.

Uông gia cảm thấy nhà mình nhiều tiền, rất lợi hại, nghĩ chỉ một tập đoàn Tam Vương là có thể khiến Nhạc Thính Phong bỏ vợ yêu, bỏ đứa con sắp chào đời đi kết hôn với đứa con gái nửa ngớ ngẩn nhà họ sao?

Chỉ số thông minh là thứ tốt, đáng tiếc cái nhà họ Uông này chẳng ai có.

“Mày… Mày…” Lần đầu ông ta gặp người không thích tiền, mà có phải một chút tiền đâu, là cả tập đoàn Tam Vương đấy.

Nhạc Thính Phong lạnh lùng nói: “Ông nói xem, giờ ông chờ cảnh sát tới dẫn ông đi hay tự mình rời đi? Đây dù sao vẫn là Lạc Thành, tôi muốn cho ông ăn cơm ở cục cảnh sát vài ngày vẫn dư sức đấy.”

“Không biết tốt xấu, mày chờ đấy cho tao…” Cơ mặt Uông đổng run rẩy, sau đó ông ta phủi tay bỏ đi.

Nhạc Thính Phong nhìn theo bóng dáng ông ta, nói: “Từ hôm nay trở đi, Nhạc thị sẽ bắt đầu cấu xé tập đoàn Tam Vương. Uông đổng, thời gian tới mong ông chỉ giáo nhiều hơn.”


Nhạc Thính Phong nói thật dễ nghe, chỉ là cấu xé, nhưng nói thẳng ra thì là: ông đây bắt đầu nuốt địa bàn của các người, các người nên ngoan ngoãn nôn ra, còn không thì cứ chờ ông đây nuốt hết đi.

Uông đổng giọng nói cũng trở nên vặn vẹo: “Được, được… Tao xem mày giỏi ăn tới đâu, đừng để chưa ăn được mà đã không chống đỡ nổi mình.”

Nhạc Thính Phong: “Tôi còn trẻ, răng chắc, cho dù ăn không hết tôi cũng có thể nuốt vào tiêu hóa dần, cái này không phiền Uông đổng quan tâm.”

“Được, chúng ta cứ chờ mà xem.”

Uông đổng áp chế máu nóng đang cuộn lên trong ngực, mang một bụng lửa giận rời đi.

Khóe môi Nhạc Thính Phong cong lên, sự lạnh lẽo toát ra còn mang theo một chút chết chóc.

Giang Lai đứng bên cạnh run rẩy, cúi đầu không dám nói gì.

Nhạc Thính Phong bước ra khỏi phòng khách, tiến vào văn phòng của mình, Giang Lai đi theo phía sau.

Anh ta nghe được Nhạc Thính Phong nói: “Gọi Vũ Phóng về giữ tạm chữ vụ của Khúc Kính. Về phần Khúc Kính thì bỏ hết các công việc đang ôm đồm, toàn lực thâu tóm Tam Vương, dùng thủ đoạn nào cũng được.”

Giang Lai gật đầu: “Vâng.”

“Đem các văn kiện cần tôi kí duyệt hay sửa sang tới đây, các chuyện khác gửi qua hòm thư cho tôi.”

“Vâng…”

Nhạc Thính Phong ngồi xuống bắt đầu tốc ký các văn kiện khẩn, còn lại các văn kiện chưa cần gấp thì anh mang về nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui