Lúc đó, Nhạc Thính Phong sửng sốt một chút, không dám tin vào mắt mình nữa.
Anh xoa xoa mắt, cố gắng trợn trừng lên mà nhìn, phát hiện ra đúng là mình không nhìn lầm, chính là Hạ Lan Phương Niên đang cường hôn Lí Nam Kha.
Nhạc Thính Phong lắc đầu, mẹ nó, chưa từng thấy Hạ Lan Phương Niên dũng mãnh như thế bao giờ?
Chẳng lẽ bác sĩ Lí cuối cùng cũng khổ thận cam lai, đuổi bắt chồng thành công rồi?
Anh đang nghĩ xem nên lùi lại phía sau hay nên đi qua họ?
Nếu đi qua thì sẽ quấy rầy hai người đó, nhưng nếu quay về thì anh cảm thấy sẽ rất tiếc nuối nếu bỏ qua hình ảnh phấn khích này.
Bên kia, rốt cuộc Hạ Lan Phương Niên cũng buông Lí Nam Kha ra, anh nói: “Như thế này cô còn cảm thấy tôi nho nhã, tôi ôn nhu, tôi cho cô ấm áp không?”
Trong nháy mắt, hai má của Lí Nam Kha đỏ lên, ánh mắt sáng rực, môi sưng đỏ, cô cắn môi, nói: “Tôi… không ngờ… thì ra cũng có lúc anh lại mạnh mẽ như thế. Tôi rất thích anh thế này, làm sao bây giờ? Sau này anh đừng có nho nhã, đừng có dịu dàng nữa… Đàn ông thì nên cuồng dã một chút mới tốt.”
Hạ Lan Phương Niên…
“Tôi…”
Lí Nam Kha ôm cổ Hạ Lan Phương Niên: “Muốn thử lại lần nữa không?”
“Thật xin lỗi, quấy rầy một chút…” Nhạc Thính Phong không nhịn được nữa, đành mở miệng lên tiếng rồi đi qua, anh phải đi đưa cơm cho mẹ nữa đó.
Hai người quay đầu nhìn, sau đó Hạ Lan Phương Niên vội vàng đẩy Lí Nam Kha ra, mặt cô đỏ bừng.
Gặp được loại chuyện này, mặc kệ thế nào cũng phải ngượng ngùng một chút, Lí Nam Kha đúng là càng đỏ mặt lại càng xinh.
Nhưng ngay giây tiếp theo, cô nói với vẻ mặt lên án: “Nha… Nhạc Thính Phong, anh cũng thấy rồi, bạn của anh thật sự là kẻ mặt người dạ thú, rất không tử tế. Anh ta làm ra chuyện như thế này với tôi, mặt mũi của tôi giờ đã mất sạch rồi…”
Nhạc Thính Phong sờ sờ mũi: “Tôi thật sự thông cảm sâu sắc với cô.”
Sau đó, Lí Nam Kha lại nói: “Anh ấy làm chuyện này với tôi, anh có cảm thấy là anh ấy cần phải có trách nhiệm với tôi không?”
Nhạc Thính Phong hắng hắng giọng: “Cô nói rất đúng.”
Hạ Lan Phương Niên quay đầu nhìn Lí Nam Kha, cô… cô… có phải thay đổi sắc mặt quá nhanh rồi không?
“Ờ, tôi phải đưa cơm cho mẹ tôi, bà ấy không thể chịu đói được, hai người… từ từ nói chuyện nhé!”
Hạ Lan Phương Niên quay đầu: “Cậu…”
Lí Nam Kha ở sau lưng giữ chặt lấy anh: “Mọi người đi rồi, giả vờ cái gì nữa, tiếp tục đi?”
Hạ Lan Phương Niên…
…
Yến Minh Tu lột vết sẹo giả trên mặt, chòm râu dưới cằm và tóc ra, quăng cho cấp dưới của mình, sau đó vẫy vẫy tay bảo họ ra ngoài.
Hắn ta đi lên lầu một mình, không biết có phải do hôn mê thời gian dài nên tính cách của hắn càng lúc càng thích bóng đêm, ghét ánh đèn hay không?
Đi ở trên cầu thang tối om, không có chút ánh sáng nào, hắn vẫn bước đi rất ổn.
Không, có thể nói là do hắn quen thuộc nơi này, quen thuộc tới nỗi có nhắm mắt lại bước đi cũng không đi nhầm.
Đi tới trước cửa phòng của mình, Yến Minh Tu do dự một chút rồi đẩy ra.
Nơi này đã lâu không có người ở, trong phòng tràn ngập mùi ẩm mốc.
Nhưng dù có ẩm mốc thế nào cũng vẫn rất quen thuộc. Đây là nơi hắn từng ở rất nhiều năm, là nơi hắn cực kỳ quen thuộc, nhưng… giờ trở lại thì đã cảnh còn người mất.
Yến Minh Tu nhấc chân đi vào…
Nhưng chân vừa bước vào, cửa phòng đã bị đá ra, hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một cánh tay bóp chặt lấy cổ, đè hắn vào cửa: “Tôi đã cảnh cáo cậu bao nhiêu lần là không được động vào cô ấy, không được động tới cô ấy… Cậu muốn chết đúng không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...