Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Giang Lai nói rất đúng, nếu chuyện này là có âm mưu từ trước, vậy kế tiếp sẽ còn tiếp tục có hành động.

Nhạc Thính Phong xoa xoa trán, thật sự đau đầu, những người này sao cứ không chịu yên phận như thế?

Nhưng sự thật đã chứng minh đây chính là âm mưu, bởi vì không bao lâu sau, cô gái kia lại xuất hiện.

Nhạc Thính Phong mang hai hợp đồng của đối tác tới Bích Lan đình uống rượu, sau đó… gặp lại cô ta ở đấy.

Giống hệt lần trước, cũng bị một đám đàn ông đùa giỡn, vẫn là bộ dáng điềm đạm, đáng yêu, chỉ biết nói “không được”, “không được”… Nhưng nhìn thế nào cũng thấy là rõ ràng là cự tuyệt mà cứ như mời chào.

Nhạc Thính Phong cười lạnh, giờ anh có thể kết luận cô gái này nhất định là do Yến Minh Tu phái tới.

Thủ đoạn này quá thô thiển rồi.

Tìm một người giống Yến Thanh Ti, nhưng cái khối hàng giả này một đồng tiền cũng không đáng, so với một sợi tóc của Yến Thanh Ti cũng không bằng.

Nhạc Thính Phong gọi Giang Lai tới, theo bản năng anh định giao cô gái này cho Ngự Trì, để Ngự Trì thẩm tra một chút.


Nhưng anh lại dừng lại, không được…

Nếu giao cô ta cho Ngự Trì thì sẽ đánh rắn động cỏ, liền bỏ suy nghĩ này đi.

Tốt nhất là cứ tương kế tựu kế.

Giang Lai vẻ mặt bát quái, hỏi: “Sếp, anh định hy sinh sắc đẹp của mình à?”

Nhạc Thính Phong cười lạnh: “Không phải tôi, là cậu.”

Giang Lai vừa nghe đã liên tục xua tay: “Sếp, không được đâu, không được đâu… Em tới sẽ vô dụng mất, chắc gì cô ta đã mắc câu?”

Nhạc Thính Phong sải đôi chân dài đi qua, Giang Lai đi gọi bảo vệ.

Hai ba phút sau đã giải quyết đám người gây sự kia, cô gái sắc mặt tái nhợt, mệt mỏi ngã ngồi xuống, vừa vặn đổ về phía Nhạc Thính Phong.

Nhạc Thính Phong hơi tránh người đi, cô ta lập tức ngã xuống đất, ngã rồi vẫn cố gắng duy trì bộ dáng động lòng người.


Cô ta cảm kích, nói: “Nhạc tiên sinh, cảm ơn ngài, không ngờ… ngài lại cứu tôi một lần nữa.”

Giang Lai cười nói: “Ông chủ của chúng tôi không phải đang cứu cô mà là không cho phép nơi này của chúng tôi xảy ra chuyện.”

Tân Tình kinh ngạc, sau đó cố gắng dứng lên, cố gắng vuốt vuốt cái váy ngắn cho phẳng lại, cúi đầu, đỏ mặt nói: “Tôi… tôi… Nhạc tiên sinh là ông chủ ở đây sao? Thực xin lỗi, thực xin lỗi…”

Trên người cô ta mặc đồ rất hở hang, áo màu đen bó sát người, váy ngắn, trên lộ ngực, dưới vừa đủ che mông, người ta vừa nhìn còn tưởng là tiếp viên quán rượu ấy chứ.

Không thể không nói, dáng người của cô ta rất tốt, ngực trắng như tuyết, khe ngực sâu hút, bộ dáng có vẻ thanh thuần, ánh mắt sạch sẽ, hoàn toàn trái ngược với dáng người như yêu tinh của cô ta.

Nếu là nam nhân bình thường, thấy cô ta thế này thì sao còn giữ nổi mình chứ?

Nhưng Nhạc Thính Phong đâu phải người bình thường.

Hiện tại, anh bài xích mọi loại phụ nữ xa lạ, không có lý do mà cố tình tới gần anh trong vòng mười thước.

Nhạc Thính Phong châm chọc nói: “Đừng có ra sức nữa, đừng cố ra vẻ như mình trinh liệt lắm vậy.”

Tân Tình vừa nghe thì mặt đã đầy khiếp sợ, nước mắt rơi ra, cắn môi, run run, đầy bụng ủy khuất, nói: “Nhạc tiên sinh, tôi… không phải… Tôi thật sự không phải loại người đó đâu. Có người nói với tôi tới đây… làm việc một đêm có thể kiếm được vài ngàn, chỉ cần uống rượu cùng thôi… Tôi là bị buộc, không còn biện pháp nào cả… Cha mẹ tôi ốm đau cần có tiền chữa trị, còn học phí sang năm của tôi, còn em trai tôi, còn…”

Nhạc Thính Phong không có tâm tình nghe cô ta lải nhải làm bẩn lỗ tai, anh xoay người bước đi. Cô gái này biện ra thân thế mình chẳng khác nào loại hình tượng Mary Sue trong các bộ phim từ mấy năm trước ấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui