Sau khi quay về, Lí Nam Kha lấy cho cô một ly nước ấm rồi đo lại nhiệt độ cơ thể.
Cô bảo y tá lấy cho Quý Miên Miên hay viên thuốc cảm rồi bảo Quý Miên Miên uống vào.
Trong thuốc kia có một chút thành phần trợ giúp ngủ sâu, sau đó Lí Nam Kha đỡ Quý Miên Miên nằm xuống, đắp chăn cho cô rồi cùng cô nói chuyện một hồi.
Một hồi sau, thuốc có tác dụng, mí mắt của Quý Miên Miên càng lúc càng nặng, dần dần nhắm lại.
Lí Nam Kha thở dài một tiếng: “Con bé ngốc nghếch này, chỉ bị cảm thôi mà còn khó chơi hơn cả người bệnh cần mổ.
Quý Miên Miên hiện tại đang không ổn định về tâm lý, có kích động, có khẩn trương, để tránh sau đó lại xảy ra chuyện gì nên cô chỉ có thể cho Quý Miên Miên uống hai viên thuốc có một chút thành phần của thuốc ngủ.
Y tá chạy tới, nói: “Bác sĩ Lí, bệnh nhân giường 29 có biểu hiện khác thường.”
Lí Nam Kha lập tức đứng lên, đi ra ngoài.
Cô vừa rời đi, cửa phòng lại mở ra, một bóng đen tiến vào.
Sau khi khám xong cho bệnh nhân kia, trên đường trở về, cô gặp một người mặc đồ đen toàn thân, đội mũ, đeo khẩu trang đi ngang qua mình.
Lí Nam Kha vốn không để ý, nhưng đi qua hai bước cô lại dừng lại, xoay người nói: “Khoan đã…”
Người nọ dừng lại.
Lí Nam Kha đứng tại chỗ, nói: “Là anh đúng không… Anh mới từ phòng Miên Miên ra đúng không?”
Người đó không trả lời, cũng không nhúc nhích.
Lí Nam Kha lại nói: “Không nói lời nào sao? Tôi không biết anh là ai, tôi cũng không biết anh có phải Diệp Thiều Quang không, nhưng dù có phải hay không thì tôi… hy vọng anh có thể cho con bé một câu trả lời, đừng có chơi trò trốn tìm với nó nữa. Đối với con bé mà nói, đó cũng là một loại làm tổn thương tâm lý…”
“Nếu anh thật sự muốn tốt cho con bé thì đừng làm nó khổ sở nữa.”
Người kia nghe xong liền rời đi.
Lí Nam Kha thở dài một hơi, lắc đầu.
So với Quý Miên Miên, cô cảm thấy mình vẫn còn may mắn chán, HLPN, HLPN… lão nương nên làm gì để nắm anh trong lòng bàn tay đây?
…
Quý Miên Miên bị Lí Nam Kha bắt nằm lại viện thêm hai ngày, Yến Thanh Ti lo lắng muốn tới thăm nhưng Quý Miên Miên không cho, Nhạc Thính Phong cũng không cho, anh nói sẽ đi thay cô.
Nhưng Lí Nam Kha vừa thấy anh thì nói thẳng: “Anh cũng không cần phải đến. Anh cứ bảo người anh em tốt HLPN của anh tới thay là được rồi.”
Nhạc Thính Phong nhún vai: “Được, chỉ cần cô chăm sóc tốt cho Miên Miên, tôi sẽ tống HLPN tới đây cho cô.”
“Giữ lời đấy.”
Đêm đó, HLPN đã bị Nhạc Thính Phong cài bẫy tới bệnh viện, về sau phát sinh chuyện gì thì anh cũng chẳng bận tâm. Dù sao, anh cảm thấy, dù HLPN có giãy dụa thế nào thì cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của Lí Nam Kha được.
Yến Thanh Ti ở nhà hai ngày, ngày nào cũng xem phim cùng Nhạc phu nhân, đánh bài, sau đó chỉ có ăn ăn ăn, ngủ ngủ ngủ.
Từ nhỏ đến giờ, chưa bao giờ cô sống mà thấy mình vô dụng thế.
Giữa trưa, 12h, điện thoại ở phòng khách réo vang. Nhạc phu nhân và thím Ngũ đang ở trong bếp, Yến Thanh Ti nghĩ tới Nhạc Thính Phong, bởi vì ngày nào cũng thế, dù có về ăn trưa hay không thì anh cũng sẽ gọi điện thoại.
Yến Thanh Ti đi tới nhấc điện thoại, mở miệng: “Alo… ông xã…”
Sau khi cô lên tiếng thì bên kia không có tiếng nói chuyện, Yến Thanh Ti nhíu mày hỏi: “Alo… Ai đó? Đây là Nhạc gia.”
Vẫn không có ai nói chuyện, tay Yến Thanh Ti siết chặt điện thoại…
“Yến Minh Tu… Là cậu đúng không? Lại muốn chơi trò giả thần giả quỷ với tôi à?”
Bên kia vang lên một tiếng cười nhẹ và âm trầm: “Không ngờ đấy, chị gái… lại đoán ra tôi nhanh như thế?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...