Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Yến Thanh Ti ngẩng đầu thì thấy một cô gái cùng hai người đàn ông tiến vào.
Cô không để ý, đứng dịch sang bên cạnh, không ngờ cô gái đứng ở gần cửa thang máy lại hỏi: “Vừa rồi nghe có người gọi cô là phu nhân? Cô là vợ của Nhạc Thính Phong à?”
Yến Thanh Ti nhíu mày, quay đầu nhìn, lúc này mới để ý tới cô gái kia. Mặt mũi sáng sủa, tóc dài uốn lọn, trang điểm tinh tế, khóe mắt và đuôi lông mày hơi xếch lên, trong ánh mắt tản ra loại tự tin làm người ta chán ghét.
Thanh âm này làm cho Yến Thanh Ti nhớ tới cô gái đêm hôm trước gọi cho Nhạc Thính Phong – Uông Tích Vũ.
“Liên quan tới cô sao, Uông… tiểu thư?”
Uông Tích Vũ sửng sốt, không ngờ Yến Thanh Ti có thể nhận ra mình.
Nhưng Uông Tích Vũ lập tức tỏ ra vui vẻ, cười nói: “Xem ra anh Thính Phong đã kể cho cô nghe về tôi. Đúng thế, tôi là Uông Tích Vũ.”
Sau lớp khẩu trang, khóe miệng Yến Thanh Ti lộ ra vẻ cười lạnh, cô châm chọc nói: “Thật xin lỗi… Chống tôi không nói gì về cô cả, tôi chỉ thấy thanh âm của cô giống với con khốn nào đó nửa đêm nửa hôm còn gọi cho chồng tôi thôi… Lỗ tai của tôi trước giờ đều rất tốt.”
Khóe miệng Uông Tích Vũ giật giật: “Nếu là vợ của Nhạc Thính Phong, đến công ty anh ấy mà còn che che dấu dấu, chẳng lẽ cô không thể để người khác nhìn thấy mặt được à?”
Yến Thanh Ti nở nụ cười, cô nâng ngón tay đeo nhẫn lên hơi lắc lắc một chút: “Tôi có cho người ta thấy mặt hay không thì cũng là bà chủ của Nhạc thị, Nhạc Thính Phong vẫn là người đàn ông của tôi. Tôi mất hứng liền có thể sai người tống cổ cô ra ngoài. Uông tiểu thư, tốt xấu gì cũng phải biết ra ngoài thì phải khiêm tốn, chạy tới địa bàn của người khác mà chỉ trích người ta, cô không thấy nhàm chán à?”
Uông Tích Vũ cắn răng, rồi đột nhiên cô ta cười nói: “Cô không cảm thấy tên tôi có gì kỳ lạ sao?”
“Thật xin lỗi, không nghe ra.”
Uông Tích Vũ nói từng chữ một: “Thính Phong Tích Vũ, đồng hội đồng thuyền.”
Uông Tích Vũ nhìn Yến Thanh Ti với vẻ đắc ý như đang nói, cô xem tên của chồng cô và tôi là tên ghép đôi, tôi quen anh ấy sớm hơn cô nhiều.
Yến Thanh Ti liếc mắt xem thường một cái, mẹ nó, gặp đúng phải một con dở hơi.
Nếu không phải trong bụng đang có tiểu tử kia thì Yến Thanh Ti thật sự đã ra tay rồi, nhưng cô phải làm tấm gương người mẹ hiền thảo cho con mình, dưỡng thai quan trọng hơn.
Yến Thanh Ti xoay xoay nhẫn kim cương trên tay, nói: “Tiểu thư Uông, người có trí tưởng tượng tốt là người thông minh, nhưng trí tưởng tượng tốt quá thì lại là… hoang tưởng đấy. Chúc mừng cô, trình độ tự sướng của cô cực kỳ cao đấy.”
Sắc mặt Uông Tích Vũ trở nên âm trầm.
Cửa thang máy mở, Yến Thanh Ti nhấc chân đi ra.
Giang Lai vừa đi ra đã nhìn thấy Yến Thanh Ti, vội vàng chạy tới: “Phu nhân, sao cô lại tới đây? Ông chủ nói đợi đọc nốt một cái hợp đồng rồi sẽ về.”
Yến Thanh Ti nói: “Có chuyện gấp cần tìm anh ấy nên tới thôi.”
Giang Lai thấy sau lưng cô là Uông Tích Vũ thì vẻ mặt trở nên thiếu kiên nhẫn. Tiên sư, con mẹ này lại tới nữa rồi, bọn lễ tân sao lại ăn hại quá đi, sao lại không ngăn lại chứ, lại còn đi lên cùng phu nhân nữa.
Giang Lai lập tức xụ mặt, nói: “Uông tổng, ông chủ của chúng tôi đã nói rồi, sẽ không nói thêm một câu nào với quý công ty nữa, hy vọng bên các cô đừng dây dưa thêm làm gì. Quý công ty thế nào cũng là một công ty lớn trên thị trường, sao có thể cứ ăn vạ như đám tiểu thương được?”
Uông Tích Vũ trả lời: “Trợ lý Giang, hôm nay chúng tôi mang theo thành ý lớn nhất tới đây, nếu vẫn không đường thì chúng tôi sẵn sàng rút lui. Tôi cũng muốn mời Nhạc tổng và trợ lý Giang dùng bữa cơm tối đạm bạc, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...