"À, còn nữa, không được tăng ca đâu đấy, việc còn nhiều thì cứ làm dần là xong.”
Nhạc Thính Phong còn muốn giữ Yến Thanh Ti lại thêm một lúc, nhưng đã bắt đầu vào ca chiều, hơn nữa một chút anh còn phải tham dự vài cuộc họp nữa.
Nhạc Thính Phong lấy áo khoác: “Đợi chút, để anh đưa em xuống.”
“Không cần, em biết đường mà, em đi xuống một mình là được.”
Nhạc Thính Phong ôm cô: “Không được, đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn em tới công ty thăm anh, anh đương nhiền phải đưa em xuống, để mọi người thấy là anh đã kết hôn rồi chứ.”
Yến Thanh Ti mỉm cười: “Vậy cũng được…”
Nhạc Thính Phong xách lồng cơm, nắm tay Yến Thanh Ti đi xuống.
Dọc đường đi gặp phải không ít nhân viên vừa đi ăn trưa quay về.
Thấy hai người, họ đều chào: “Chào sếp, chào bà chủ…”
Hai cô gái lễ tân sau khi biết Nhạc Thính Phong đã kết hôn thì trong thời gian ngắn nhất đã truyền thông tin này khắp công ty, vì thế tất cả mọi người đều biết có một cô gái mang khẩu trang, kính mắt, nhìn không rõ mặt tới đây, đó chính là bà chủ của họ.
Hiện tại sếp tổng còn đang nắm tay người ta đi ra, đây chắc chắn là bà chủ không thể nghi ngờ rồi.
Yến Thanh Ti nhìn Nhạc Thính Phong, cái vẻ mặt thì tỏ ra lạnh lùng nhưng cô biết thừa là trong ánh mắt của anh toàn là đắc ý, đắc ý, đắc ý…
Hiện tại, trong lòng anh có khi đã nở đầy hoa rồi.
Trong lòng Nhạc Thính Phong đúng là đang cực kỳ đắc ý, tuy rằng Yến Thanh Ti không chịu để người ta thấy mặt, nhưng… hiện tại tất cả mọi người đều biết Nhạc Thính Phong là người đã kết hôn, anh là người đã có vợ rồi.
“Nếu cảm thấy không thoải mái chỗ nào thì phải gọi điện cho anh đấy.”
“Ừ, biết rồi ông chủ, anh mau vào đi.”
Nhạc Thính Phong cúi đầu, hôn cô qua lớp khẩu trang, sau đó mở cửa xe bảo cô lên.
Yến Thanh Ti ở trong xe vẫy vẫy tay chào anh. Chờ xe đi xa rồi, Nhạc Thính Phong mới xoay người đi lên.
Một nhân viên chụp được ảnh này, vội vàng phát tán cho mọi người xem.
Mọi người đều có chung một thắc mắc: “Đây là ông chủ của chúng ta sao? Người đàn ông nhị thập tứ hiếu hy hữu như động vật đã tuyệt chúng này cuối cùng cũng đã được người ta kích hoạt rồi sao?”
Nhạc Thính Phong vừa quay về văn phòng thì Giang Lai đã tới.
“Tra được rồi sếp, phía sau Truyền thông Hải Tinh chính là tập đoàn Tam Vương, mà đoạt sinh ý của chúng ta cũng là bọn họ. Bọn họ đã bỏ ra tiền vốn đầu tư thấp hơn chúng ta 5 điểm.”
Nhạc Thính Phong châm biếm: “5 điểm. Đây là dù thua lỗ cũng muốn lấy được dự án này sao?”
Giang Lai gật đầu: “Ngài nói đúng. Dựa theo phí tổn trên thị trường hiện tại, 5 điểm này, hoặc là bọn họ tự bỏ thêm tiền, hoặc là… bọn họ dùng nguyên liệu là hàng nhái. Nếu không thì không có cách nào khả thi được.”
Nhạc Thính Phong gõ hai cái lên mặt bàn: “Người của chúng ta cài ở trong chỗ họ, có tra được mục đích rõ ràng của họ không?”
Trước thì sai Hải Tinh cướp người, sau lại cướp miếng thịt thì từ miệng bọn họ, đây là muốn đối đầu nhau rồi còn gì?
Nhưng trước giờ Nhạc Thị với tập đoàn Tam Vương kia không hề có mâu thuẫn gì, thật sự kỳ quái.
Trong đầu Nhạc Thính Phong nghĩ tới một người, anh khinh thường bĩu môi một cái.
Giang Lai gật đầu: “Vâng.”
Nhạc Thính Phong hỏi: “Gần đây bọn họ đang làm dự án nào?”
Giang Lai ngớ ra: “Có liên quan gì tới chúng ta sao?”
Nhạc Thính Phong lạnh lùng ngẩng đầu, liếc mắt nhìn anh ta một cái. “Đương nhiên có quan hệ.”
“Ý của sếp là…”
Nhạc Thính Phong: “Đoạt lấy nó.”
“Vâng, vâng…” Giang Lai lén lau mồ hôi trên trán. Hôm nay thấy ông chủ thể hiện hình tượng một ông chồng mẫu mực mà quên phéng mất vị Nhạc tổng này vốn không phải ngọn đèn cạn dầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...