Ngửi thấy mùi thịt tươi liền đã cảm thấy nôn nao, Yến Thanh Ti xoa xoa bụng, chẳng lẽ bệnh đau dạ dày lại tái phát rồi? Nhưng lâu lắm rồi cô không cảm thấy đau đớn gì mà?
Yến Thanh Ti uống một cốc nước ấm, sau khi cảm thấy ổn hơn, muốn đi vào bếp một chút, nhưng vừa vào đã ngửi thấy mùi cá.
Cô bịt mũi: “Thím Ngũ à, sao hôm nay cháu có cảm giác cá lại ươn thế nhỉ?”
“Không, vẫn giống như mọi lần tôi mua mà.”
“Còn thịt này nữa, thím chắc là thịt tươi chứ?”
Thím Ngũ gật đầu: “Đúng thế, cô xem vẫn còn thấy cả tơ máu này. Thiếu phu nhân, cô cứ yên tâm, tôi rất có kinh nghiệm mua đồ ăn, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể biết thịt mới hay cũ mà.”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Ồ, không vấn đề gì thì tốt rồi. Thím Ngũ, cháu định giúp thím làm mấy việc lặt vặt, nhưng sợ lại làm ảnh hưởng tới thím, hay là… thím làm một mình vậy.”
Thím Ngũ gật đầu: “Thiếu phu nhân, cô cứ đi nghỉ ngơi đi, cứ yên tâm giao cho tôi. Cô lên lầu ngủ một chút, tôi thấy cô không được khỏe lắm đâu.”
Yến Thanh Ti sờ sờ mặt, gật đầu: “Vậy… cháu đi trước.”
Vào phòng ngủ, Yến Thanh Ti thở dài một hơi, ngồi xuống bên giường.
Tuy rằng đã về đến nhà, không phải đối mặt với nguy hiểm gì nữa, nghỉ ngơi cũng đã hai ngày, thế nhưng không hiểu sao cô vẫn không có cách nào yên tĩnh lại, lòng cứ thấy nơm nớp.
Nếu không có Diệp Thiều Quang, sợ rằng lần này không ai trong bọn họ quay về nhà được, đúng là rất nguy hiểm.
Yến Thanh Ti nhớ lại thì lại thấy sợ, trong đầu cô nghĩ tới hình xăm kia, bỗng nhiên cô cảm thấy lạnh cả người, tay nắm chặt di động, tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Ngồi ngây ngốc một hồi, Yến Thanh Ti ngả người nằm ra giường, hai mắt nhìn trần nhà, trong lòng suy nghĩ tán loạn.
…
Hơn 11 giờ, thím Ngũ đã làm xong cơm, Yến Thanh Ti cảm thấy cũng đến lúc rồi nên lại thay đồ, chuẩn bị tới công ty.
Thím Ngũ hỏi cô: “Thiếu phu nhân, cô không ăn ở nhà à?”
“Không, cháu tới đó rồi ăn cùng anh ấy.”
Nếu cô ăn rồi mới đi thì sợ Nhạc Thính Phong sẽ đói mất.
“Vậy được, để tôi chuẩn bị cho cô.”
Thím Ngũ nghĩ, đôi vợ chồng son này đúng là rất ân ái.
Yến Thanh Ti xách hai lồng cơm giữ nhiệt tới công ty, cô vẫn mang khẩu trang và kính mắt, đi tới sảnh thì bị lễ tân ngăn lại.
“Tiểu thư, cô tìm ai?”
Yến Thanh Ti: “Tìm Nhạc tổng của các cô.”
“Thật xin lỗi, xin hỏi cô có hẹn trước không?”
“Không!”
Lễ tân đánh giá Yến Thanh Ti một hồi, ánh mắt hơi quái dị: “Vậy thì không được rồi, tôi không thể cho cô vào được, mời cô…”
Cô ta còn chưa nói xong, Giang Lai đã vọt tới, vội vàng xum xoe nói với Yến Thanh Ti: “Thiếu phu nhân, cô đã tới rồi, xin mời, ông chủ đang đợi cô.”
Yến Thanh Ti chào Giang Lai: “Trợ lý Giang, lâu rồi không gặp nhỉ?”
Giang Lai lau mồ hôi: “Đúng là lâu rồi không gặp thiếu phu nhân. Thiếu phu nhân, xin mời.”
Vừa tới 11 giờ, Nhạc Thính Phong đã sai Giang Lai chạy xuống, bắt anh ta chờ Yến Thanh Ti ở đây. Kết quả Giang Lai chờ rất lâu, đến gần 12 giờ rồi mà vẫn chưa thấy Yến Thanh Ti, vì thế anh ta liền vào toilet một chuyến.
Không ngờ, vừa quay ra thì đã thấy bà chủ tới rồi.
Yến Thanh Ti đi qua trước mặt Giang Lai, Giang Lai nói nhanh với hai nữ lễ tân vẫn đang há hốc mồm vì shock: “Về sau vị này có tới thì không được ngăn cả, đây là bà chủ của chúng ta, biết chưa?”
Sau khi nói xong câu đó, Giang Lai lập tức cun cút đi theo Yến Thanh Ti.
Hai cô lễ tân miệng vẫn còn chưa khép lại được.
“Trời ạ, ông chủ kết hôn rồi? Ông chủ đã kết hôn rồi sao?... Không ngờ ông chủ lại kết hôn mất rồi…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...