"Chúng ta không chủ động nói tới ư?”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Đúng thế, không nên chủ động…”
“Được.” Yến Thanh Ti ngáp một cái.
Nhạc Thính Phong hôn lên trán cô: “Em mệt rồi, đi ngủ đi.”
Yến Thanh Ti như không còn sức lực nữa: “Ừ, cắt xong chưa?”
“Sắp rồi.”
Yến Thanh Ti dùng cằm cọ cọ vào ngực Nhạc Thính Phong: “Sao anh lại thích cắt móng tay cho em thế hả?”
Nhạc Thính Phong nói nghiêm túc: “Dài quá sợ làm chính mình bị thương.”
“Sao có thể, em để móng tay dài, nếu có làm ai bị thương thì cũng là người khác, sao có thể tự làm em bị thương chứ?”
Nhạc Thính Phong cong môi: “Đúng thế, lưng anh bị em cào đến giờ còn chưa khỏi hẳn đâu.”
Mặt Yến Thanh Ti bỗng nhiên đỏ lên, cô ngẩng đầu, đối mặt với đôi mắt đen như mực của Nhạc Thính Phong, nghe anh nói: “Làm anh bị thương thì không sao? Nhưng dài quá, sợ sẽ dễ bị bẻ gẫy, đến lúc đó em lại bị đau.”
Khóe miệng Yến Thanh Ti giật giật mấy cái, Nhạc Thính Phong nhịn không được cúi đầu hôn lên môi cô: “Xong rồi.”
Sau khi cắt móng tay cho Yến Thanh Ti xong xuôi, đem đống móng tay vất vào thùng rác, Nhạc Thính Phong ôm lấy Yến Thanh Ti: “Tốt rồi, đi ngủ đi.”
Yến Thanh Ti rúc vào lòng Nhạc Thính Phong, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Nhạc Thính Phong không ngủ ngay, trong lòng anh suy nghĩ tới những chuyện phát sinh gần đây, cảm thấy thật nhiều rắc rối.
Hôm nay chị Mạch thuận miệng nói ra hai nghệ sĩ bị truyền thông Hải Tinh cướp mất, nhưng anh lại cảm thấy chuyện này không chỉ đơn giản như thế.
Hải Tinh là một công ty giải trí, sao có thể ra giá cao chỉ để cướp về hai nghệ sĩ nhỏ không chút danh tiếng được.
Nhạc Thính Phong vỗ nhè nhẹ lên lưng Yến Thanh Ti, trong đầu suy nghĩ chờ trời sáng sẽ tới công ty một chuyến. Lâu lắm rồi anh không lên công ty.
…
Đêm dài tĩnh mịch, một mình Quý Miên Miên nằm trên giường, hai mắt mở trừng trừng, ánh mắt bất động, rõ ràng cô không ngủ được.
Cô không kéo rèm cửa sổ, chỉ cần xoay người có thể thấy rõ bên ngoài một mảnh tối đen, chỉ có mấy phòng ở các tòa cao ốc đối diện còn sáng đèn.
Bên tai như vẫn nghe thấy thanh âm của Diệp Thiều Quang, anh từ sau ôm lấy cô vào trong lồng ngực, môi dán lên tai cô nói chuyện.
Cô nhớ rất rõ, có lần anh ôm cô và nói: “Miên Miên, em xem ở đây, anh thích nhất nửa đêm tỉnh lại có thể thấy toàn bộ thành phố trong ánh đèn, sáng dậy có thể ngắm bình minh. Ở đây, em có thể nhìn thấy đêm ngày nối nhau, mặt trời mọc, mặt trăng lặn đều có thể ngắm được.”
Quý Miên Miên mở to mắt nhìn, trước kia cô vẫn cảm thấy nhìn mặt trời mọc với mặt trăng lên thì có gì hay ho chứ, ngày nào mà chả thấy.
Gần sáng, Quý Miên Miên như nghe được tiếng thời gian tích tắc trôi qua.
Cô im lặng nằm trong bóng đêm, nhìn bóng đêm dần dần biến đổi.
Quý Miên Miên chưa từng quan sát cái này, quan sát ánh sáng ban ngày dần thay thế bóng đêm, chưa từng có cảm giác như nhìn thấy thời gian lưu động.
Rốt cuộc, Quý Miên Miên cũng nhìn thấy một vầng mặt trời đỏ dâng lên ở đường chân trời. Toàn bộ thành thị tràn ngập trong ánh sáng rực rỡ của bình minh, nếu dùng bút để miêu tả thì chỉ có thể viết cô đọng trong một chữ: Đẹp. Cái đẹp là người ta vừa kính sợ lại vừa tan nát cõi lòng.
Quý Miên Miên ôm lấy gối đầu của Diệp Thiều Quang: “Anh luôn nói em ngốc, anh nói đúng, em đúng là rất ngu ngốc…”
Đây là hình ảnh mà anh ấy thích nhất, cũng là hình ảnh mà anh trân quý nhất, anh đã để cô được chia sẻ với niềm hoan hỷ trong lòng mình, muốn cho cô thấy anh có thể cho cô những gì tốt đẹp nhất của thế gian này, bao gồm cả anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...