Ông Tằng tiến lên hai bước, bà Tằng giữ chặt tay chồng, hai người liếc mắt nhìn nhau, đều trong thấy mắt đối phương đầy vẻ bất an.
Nhưng bất an thì có thể thế nào được chứ?
Đồ của Hạ An Lan đưa tới, bọn họ có thể không mở ra sao?
Ông Tằng đi tới trước cái thùng, tim đập như sấm, ông ta không biết bên trong là cái gì, không phải là thứ muốn lấy mạng ông ta đấy chứ?
Ngự Trì thấy ông ta chần chừ không dám động thì lại nói: “Tằng tiên sinh, ông có sức không, hay để chúng tôi giúp ông nhé?”
Ông Tằng vội vàng nói: “Không, không, tôi đến là được rồi, tôi sẽ tự mình mở… Không phiền các anh.”
Ông ta cắn răng một cái dùng sức mở nắp thùng ra.
Âm thanh nắp thùng rơi trên mặt đất loảng xoảng, cảm giác cả mặt đất đều rung động.
Bà Tằng rất tò mò trong lòng, không biết Hạ An Lan gửi tới cho họ thứ gì?
Vì thế, bà ta không nhịn được ghé mắt nhìn vào.
Tầm mắt của bà ta dừng lại ở trong thùng, sau đó ánh mắt dần dần trợn lớn, đồng tử co rút lại, sau vài giây liền hét thảm một tiếng, tiếng kêu thê lương khiến người ta nổi cả da gà.”
Nếu một người đi trong đêm mà nghe thấy thanh âm này, sợ là sẽ bị dọa đến ngất mất.
Ngự Trì lạnh mắt nhìn, đứng ở một bên, mặt không đổi sắc.
Đây là màn mà anh ta đã sớm nghĩ tới rồi. Anh ta phải nhìn cho kỹ, đến lúc quay về còn báo cáo nữa.
Sau khi hét lên một tiếng chói tai, bà Tằng suy sụp ngã ngồi xuống đất, ngất luôn. Quản gia định tiến lên nhưng nhìn thấy Ngự Trì vẫn đứng đó như sát thần thì không dám nữa.
Ông Tằng sững sờ tại chỗ, hai tay còn giữ nguyên tư thế, như đã biến thành một pho tượng. Ông ta ngơ ngác nhìn vào trong thùng rất lâu.
Đó là con trai ông ta, đứa con trai mà ông ta yêu thương nhất.
Tằng Niệm Nhân nằm ở trong thùng đã trở thành một khối thi thể lạnh lẽo.
Ánh mắt con ông ta mở to, ngũ quan vặn vẹo, gân xanh nổi đầy trán, tròng mắt như muốn rơi ra ngoài, mắt toàn tơ máu, răng nghiến chặt, cả người run rẩy, có thể thấy lúc chết nó đã thống khổ tới mức nào.
Ngự Trì lạnh lùng nhìn ông Tằng, nói: “Tằng tiên sinh, lệnh công tử tối hôm qua lên cơn nghiện, đã tiêm ma túy tinh khiết vào máu, vì tiêm quá liều dẫn tới tử vong. Tiên sinh bảo tôi nói với ông hãy nén bi thương. Có lẽ ông còn không biết con trai ông đã sử dụng ma túy được ba năm nay rồi, mà nơi anh ta mua thuốc là một băng nhóm tội phạm cảnh sát theo dõi đã lâu. Tối hôm qua bên phía cảnh sát đã thu lưới tóm gọn, chỉ không ngờ… con của ông lại vừa mua ma túy ở đó. Cảnh sát đuổi theo anh ta, không ngờ lại không bắt kịp. Sau đó lệnh công tử đột nhiên lao xe vào bên đường, lúc cảnh sát xuống xe thì anh ta đã tiêm thuốc xong rồi, đưa tới bệnh viện không bao lâu thì qua đời.”
Ngự Trì nói, ông Tằng vẫn không động đậy gì, như chết đứng tại chỗ từ lâu.
Ngự Trì không quan tâm, nói tiếp: “Tiên sinh nói, dù sao ông cũng là nhân viên cốt cán trong chính phủ, nếu chuyện này bị gièm pha ra ngoài thì sẽ gây ảnh hưởng xấu tới hình ảnh của ông, mà chính phủ cũng sẽ có tổn thất, vì thế, chuyện này… Tiên sinh dặn ta phải đặc biệt đưa thi thể công tử tới tận tay ông, ngài ấy tin là ông sẽ có cách xử lý thích đáng. Dù sao cũng là con của Tằng gia, người làm cha như ông nên được biết đầu tiên.”
Ông Tằng vẫn không nhúc nhích, đứng yên như tảng đá, nhìn chằm chằm vào thi thể của Tằng Niệm Nhân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...